Lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Ba người học theo An Ninh cúi đầu nhu thuận, từ nhạc phường đi một mạch đến một cái sân lớn hơn, nơi đó đã đứng rất nhiêu nữ tử mặc giống bọn họ.
Một nữ tử lạnh lùng đứng ở trên: "Người đã đến đông đủ, mời thiếu chủ ra đi."
Đây chính là Lan Song cô cô, theo lời nàng ta nói, mấy nữ tỳ khiêng một chiếc giường mềm từ trong phòng đi ra.
Trên giường mềm nằm nghiêng một thanh niên, dung mạo tỉnh xảo diễm lệ, tóc dài xõa sau đầu, trên người tùy ý khoác một chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình, để lộ ra hơn nửa ngực.
Hắn lười biếng nói: "Để ta xem nào, lần này là ai có vận may đây?"
Hắn nói xong liền ném một chiếc lông vũ vào đám nữ tử.
Lông vũ như được thứ gì nâng đỡ trên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu các nữ tử, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Thẩm Dao Chu.
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Thẩm Dao Chu, có ghen tị có thương hại, còn có không ít người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Dao Chu nhìn chằm chằm chiếc lông vũ công trước mặt, hồi lâu không phản ứng lại.
Nàng nhớ trên đường đến đây, An Ninh đã nói với bọn họ, thiếu chủ Thiên Hải Phái Hạng Diễm là một pháp tu hỏa linh căn, hắn phải không ngừng nuốt chứng luyện hóa linh hỏa để tấn cấp. Linh hỏa không phải một lần là có thể nuốt chửng hết, cho nên những linh hỏa chưa bị nuốt chửng cần có người chăm sóc, những nữ tỳ chăm sóc những linh hỏa này được gọi là phụng hỏa thị nữ.
Các loại linh hỏa khác nhau có tập tính khác nhau, sở thích đối với phụng hỏa thị nữ cũng khác nhau, vì vậy mỗi lần đưa linh hỏa mới đến, Hạng Diễm sẽ để Lan Song cô cô chọn một nhóm nữ tỳ, dùng chiếc lông vũ công thấm hơi linh hỏa để chọn ra phụng hỏa thị nữ thích hợp.
Phụng hỏa thị nữ phải làm rất ít việc, tiền lương lại cao, hơn nữa địa vị trong môn phái cũng sẽ được nâng cao một bậc, vì vậy trước đây rất nhiều người đều muốn được chọn làm phụng hỏa thị nữ.
Nhưng kể từ sau khi Hạng Diễm tu luyện xảy ra vấn đề, hắn trở nên hỉ nộ vô thường, đặc biệt là lúc tu luyện, đôi khi thậm chí còn phát điên, lúc này phụng hỏa thị nữ theo bên cạnh chăm sóc linh hỏa sẽ gặp xui xẻo, rất nhiều người bị g.i.ế.c ngay tại chỗ, thậm chí còn có người bị linh hỏa trên người Hạng Diễm thiêu thành tro.
Cũng chẳng trách những nữ tỳ này không muốn đến nữa.
Nhưng An Ninh cũng nói, nhiều người như vậy, tỷ lệ được chọn rất nhỏ, ai ngờ Thẩm Dao Chu lại trúng ngay.
Thẩm Dao Chu trong lòng thở dài, nàng chỉ nghĩ tỷ lệ nhỏ, lại quên mất thể chất xui xẻo của mình, tỷ lệ này đối với nàng mà nói chẳng khác gì một trăm phần trăm.
Yến Phi và Văn Nhân Nghiên đều lo lắng nhìn nàng, chỉ có An Ninh khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Hạng Diễm chống người ngồi dậy xuống giường mềm, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Dao Chu: "Không muốn làm phụng hỏa thị nữ của ta?" Thẩm Dao Chu lúc này đã nhanh chóng cân nhắc hết mọi mặt tốt xấu của toàn bộ sự việc, tình hình hiện tại, trừ khi bọn họ đánh rắn động cỏ trực tiếp trốn ra ngoài, nếu không thì nhất định phải chấp nhận, mà đổi một hướng suy nghĩ, làm phụng hỏa thị nữ của Hạng Diễm, địa vị sẽ cao hơn, nói không chừng có cơ hội tìm được tin tức của lục thúc.
Vì vậy nàng giả vờ hoảng sợ nói: "Bẩm thiếu chủ, không có."