Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 264




Ta tên là Tiền Hổ, trước kia là một tu sĩ tán tu, ta chỉ muốn kiếm chút linh thạch thôi, cho nên đã nhận nhiệm vụ của Thiên Hải Phái, ta chưa từng làm chuyện gì xấu, chuyện hôm nay cũng là lần đầu tiên..."

Hắn vừa mở miệng đã nói hết những gì mình biết, những tu sĩ khác tức giận hét lớn.

"Ngươi câm miệng!"

Tiền Hổ tủi thân nhìn Yến Phi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ thật sự sẽ g.i.ế.c người..."

Có tên nhát gan như Tiền Hổ, những người khác cũng không giấu được nữa.

Tu sĩ cầm đầu tên là Trần Lượng, theo hắn nói, bọn họ vốn đều là tu sĩ tán tu hoặc người của các phái khác, tài nguyên của Trường Yển Châu không phong phú, cho nên bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhận một số nhiệm vụ của các môn phái, lần này là nhận nhiệm vụ của Thiên Hải Phái, mặc dù làm chuyện bắt cóc g.i.ế.c người nhưng Thiên Hải Phái lại cho rất nhiều tiền thưởng, cho nên không ít tu sĩ đều sẽ đi làm.

Nơi bọn họ đang ở hiện tại được gọi là Phệ Linh Địa, trong màn sương mù trắng, nếu không sử dụng linh lực thì còn ổn, một khi sử dụng linh lực sẽ rơi vào ảo giác, cho đến khi linh lực trong cơ thể bị nuốt sạch sẽ.

Phệ Linh Địa này ở những nơi khác của Trường Yển Châu cũng có, phần lớn tu sĩ bản địa đều biết, sẽ cố gắng tránh xa, nhưng rất nhiều tu sĩ ngoại lai không biết vào Phệ Linh Địa sẽ bị mắc kẹt. Đám người Trần Lượng canh giữ ở loại địa phương này, đợi tu sĩ hoàn toàn rơi vào ảo giác sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t những tu sĩ tu vi không cao, còn tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thì mang về Thiên Hải Phái.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Các ngươi mang người về Thiên Hải Phái để làm gì?"

Trân Lượng lắc đầu: "Không biết, chúng ta chỉ phụ trách mang người về, xử lý thế nào là chuyện của Thiên Hải Phái."

Thẩm Dao Chu lại hỏi: "Thiên Hải Phái vẫn luôn ban bố nhiệm vụ kiểu này sao?"

"Cũng không phải." Trần Lượng nói: "Chỉ mới đây thôi."

Yến Phi đột nhiên hỏi: "Mười ngày trước các ngươi có mang về một tu sĩ dùng quạt không?”

Trân Lượng sửng sốt: "Chúng ta vừa mới nhận nhiệm vụ, trước đó không phải chúng ta, là một đội tu sĩ khác."

Yến Phi nghi ngờ nhìn hắn.

Tiền Hổ nhỏ giọng nói: "Thật mà, ngươi xem những t.h.i t.h.ể ở đây đều chưa xử lý sạch sẽ, chính là vì chúng ta còn chưa kịp làm, nếu không thì thằng ngốc nào nhìn thấy một đống t.h.i t.h.ể còn dám ở lại chứ..."

Kiếm tu: "..."

Tiên Hổ thấy ánh mắt sát khí của bọn họ, sau khi biết mình đã làm gì, vội vàng rụt cổ lại: "Ta nói bừa thôi, đừng g.i.ế.c ta..."

Yến Phi lại thấy may mắn, nếu không phải Thẩm Dao Chu phát hiện ra vấn đề, để bọn họ kịp thời đuổi tới, những t.h.i t.h.ể này đã sớm bị đám Trần Lượng dọn sạch, bọn họ không cứu được hộ vệ Thẩm gia kia, cũng sẽ không vào bí cảnh, không khéo đã bị bắt hết. Nàng ta lại hỏi thêm một số vấn đề, thái độ của Trần Lượng khá thành thật, nhưng thứ hắn biết cũng không nhiều.

Thẩm Dao Chu chen vào một câu: "Những cây có dấu ấn linh lực kia, có phải các ngươi di chuyển đi không?"

Trân Lượng ngơ ngác: "Cây gì?"

Bọn họ thậm chí còn không biết Thẩm Túy An đã dùng dấu ấn linh lực, xem ra những cây kia không liên quan đến bọn họ, vậy là ai di chuyển đi? Không thể là đội tu sĩ trước đó, bọn họ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không dọn, còn làm loại chuyện phiên phức này sao?

Thẩm Dao Chu trong lòng nghi hoặc, nhưng việc cấp bách nhất vẫn là cứu lục thúc.