Phó Sinh Hàn vốn ghét bị người khác bám theo nhưng lần này lại ngâm cho phép hắn, sau đó hai người dần dần trở thành bạn bè.
Trước khi quen Thẩm Dao Chu, Diệp Quy Viên là người bạn duy nhất của hắn.
Diệp Quy Viên thấy Phó Sinh Hàn im lặng, bất an hỏi: "Sao tự nhiên lại hỏi ta vấn đề này? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Phó Sinh Hàn nhỏ giọng nói: "Ta nhớ ngươi từng nói với ta, hồi nhỏ ngươi bói toán rất kém, nhưng đến một ngày nào đó đột nhiên khai thông, bói toán rất chuẩn, đúng không?"
"Trời ơi!" Diệp Quy Viên vội vàng suýt nữa nhào tới bịt miệng hắn: "Trưởng bối của ta dặn đi dặn lại không được nói chuyện này ra ngoài, ta coi ngươi là bạn mới nói cho ngươi biết, lỡ như bọn họ biết được, ta c.h.ế.t chắc!"
Phó Sinh Hàn giơ tay lên tạo một kết giới cách âm, rồi hỏi tiếp: "Ngươi nói ngươi không có ký ức về khoảng thời gian đó, hơn nữa sau đó ngươi đột nhiên không thể uống đan dược nữa, đúng không?"
Diệp Quy Viên sợ hãi trả lời: "Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Phó Sinh Hàn: "Có một chuyện ta muốn xác nhận với ngươi."
"Có gì mà phải xác nhận?”
Diệp Quy Viên không hiểu: "Trước đây chúng ta không phải đã nói chuyện này rồi sao? Hơn nữa ngươi chịu để ý đến ta, chẳng phải là vì chúng ta có kinh nghiệm giống nhau à?”"
Phó Sinh Hàn không nói gì, hắn và Diệp Quy Viên trở thành bạn bè không phải vì kinh nghiệm giống nhau, mà là vì ở trên người Diệp Quy Viên cảm nhận được một sự quen thuộc.
Bây giờ hắn đã biết, sự quen thuộc này không phải đến từ bản thân Diệp Quy Viên.
Mà là từ trái tim bói toán trong lồng n.g.ự.c Diệp Quy Viên có cùng nguồn gốc với hắn.
Hắn từng coi Diệp Quy Viên là người bạn tốt nhất đời, nhưng bây giờ hắn lại không thể đối mặt với người bạn này.
Hắn nhìn Diệp Quy Viên: "Câu hỏi cuối cùng, ngươi có biết Thiên Vấn Các không?”
Diệp Quy Viên ngơ ngác nói: "Đó là nơi nào?”
"Không có gì." Phó Sinh Hàn cụp mắt, trong lòng lại nhẹ nhõm.
Diệp Quy Viên cau mày: "Lão Phó, hôm nay ngươi thật sự rất kỳ lạ, không được, hay là ta bói một quẻ cho ngươi nhé?”
Phó Sinh Hàn vốn định từ chối, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại gật đầu: "Được."
Diệp Quy Viên vừa bói quẻ vừa lải nhải: "Ta nói cho ngươi biết, tính tình ngươi ngày càng kỳ quái, ngươi không sửa đổi thì cẩn thận Thẩm cô nương chê ngươi..."
Lời còn chưa dứt, trước mặt hắn đã có một trận gió thoảng qua.
Diệp Quy Viên ngẩng đầu lên, đối diện đã không còn ai.
"Bốp"
Một quẻ rơi xuống đất. Diệp Quy Viên vô thức cúi đầu, nhìn thấy hai chữ lớn trên quẻ.
—— Đại hung.
Đêm đó, Phó Sinh Hàn trở về môn phái.
Sư đệ tuần tra thấy hắn cũng ngẩn người: "Đại sư huynh, huynh về từ lúc nào vậy?"
Phó Sinh Hàn nhàn nhạt nói: "Mới đây."
Hắn nói xong định về phòng, sư đệ vội vàng gọi hắn lại: "Đại sư huynh, chưởng môn nói nếu chúng ta thấy huynh vê thì lập tức đưa huynh đến gặp ông ấy."
Phó Sinh Hàn khựng lại: "Biết rồi."
"Đại sư huynh." Sư đệ nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Chưởng môn hình như rất tức giận, huynh cẩn thận một chút."
"Ta biết, cảm ơn sư đệ."
Nhìn bóng lưng Phó Sinh Hàn đi xa, sư đệ kéo đồng môn bên cạnh, cảm thán: "Đại sư huynh thật tốt."
"Tốt thì có ích gì?" Đồng môn cười khẩy: "Hắn lại không được chưởng môn thích"
"Ta thật không hiểu, đại sư huynh lợi hại như vậy tại sao chưởng môn luôn hà khắc với hắn?"
"Chuyện bí cảnh Lan Nhân lần này ngươi còn không hiểu sao, chưởng môn căn bản không coi hắn là đệ tử, cái danh đại sư huynh này của hắn cũng chỉ là nghe hay thôi."