Phó Sinh Hàn không muốn chất.
Nhưng hắn không thể trốn thoát, nơi này được canh giữ quá nghiêm ngặt, cơ hội duy nhất để trốn thoát chính là ngày hắn bị người ta đưa ra khỏi nhà tù này.
Vì vậy, hắn âm thâm tu luyện theo những tu sĩ kia, hắn không hiểu pháp môn, toàn bộ đều là tự mò mẫm, may mắn là Kiếm Cốt bẩm sinh quả thực là thiên phú hiếm có, hắn không có sư phụ chỉ dạy cũng tự học được cách tu luyện.
Hắn vẫn luôn ẩn núp, cho đến một ngày hai tu sĩ trong số đó đưa hắn ra khỏi nhà tù này.
Đó là lần đầu tiên Phó Sinh Hàn nhìn thấy bầu trời thực sự, ánh sáng thực sự, cỏ cây thực sự, hắn lưu luyến sự mềm mại của gió lướt qua lòng bàn tay, tò mò nhìn khoảnh khắc giọt sương rơi xuống từ lá cỏ.
Mỗi thứ ở bên ngoài đều có sức sống.
Hắn càng không muốn chất.
Vì vậy hắn đã tấn công những người đưa hắn đi, hắn đã quan sát đối phương rất lâu, hiểu rõ cách tu luyện của bọn họ, gân như theo bản năng có thể biết được điểm yếu của bọn họ ở đâu.
Đối phương hẳn là cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, đợi đến khi hoàn hồn đuổi theo, Phó Sinh Hàn đã chạy mất dạng.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn quá yếu, mặc dù lúc đầu đánh đối phương trở tay không kịp nhưng khi đối phương thực sự vận dụng linh lực, những mánh khóe nhỏ này của hắn cũng không thể dùng được. Nhưng ngay khi hắn sắp bị bắt, toàn bộ Thiên Vấn Các đột nhiên đại loạn, hắn nhân cơ hội trốn thoát.
Hắn chạy được bao lâu đến chính hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đang nằm trên một chiếc xe ngựa, một nữ nhân đang xử lý vết thương cho hắn, thấy hắn tỉnh lại chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng động."
Đối phương rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng.
Nhưng Phó Sinh Hàn lại cảm nhận được một sự dịu dàng chưa từng có từ trên người nàng, hắn không giãy giụa, cứ ngoan ngoãn để nàng chữa lành vết thương cho mình.
Đối phương dường như rất kinh ngạc, nở một nụ cười: "Đúng là một đứa trẻ thông minh.”
Dường như nàng cũng đang chạy trốn, thỉnh thoảng Phó Sinh Hàn sẽ nhìn thấy sự bồn chồn trên khuôn mặt nàng, nhưng rất nhanh đã bị nàng đè nén xuống, không biết đã thay đổi dung mạo bao nhiêu lần, thay đổi trang phục bao nhiêu lần.
Cho đến khi bọn họ trốn đến Vân Trạch Châu, dường như mới tốt hơn một chút.
Nàng đưa hắn đến ở tại một thôn trang phàm nhân, sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc đã lâu không có, Phó Sinh Hàn vốn tưởng rằng bọn họ có thể tiếp tục sống như vậy.
Hắn biết được một từ, gọi là mẫu thân.
Hắn không có mẫu thân, Tô Thanh Uẩn trong lòng hắn giống như là mẫu thân.
Nhưng Tô Thanh Uẩn không nghĩ vậy, nàng giao hắn cho một hộ nông dân ở địa phương, đối mặt với sự cầu xin và khóc lóc của hắn, không hề động lòng, chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu nói với hắn: "Nghe lời, đây là kết quả tốt nhất cho ngươi."
"Quên đi thiên phú của ngươi, làm một người bình thường, bình an cả đời."
Nàng nói xong liên rời đi.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, Phó Sinh Hàn cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, hắn quên đi Kiếm Cốt bẩm sinh của mình, coi mình là một người bình thường, trước mặt cha mẹ nuôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi ngày cùng những đứa trẻ trong thôn chơi đùa.
Cho dù thiên phú của hắn luôn kêu gào, hắn cũng đè nén sự khao khát đó xuống.
Tô Thanh Uẩn bảo hắn nghe lời, hắn nhất định sẽ nghe lời.