Thẩm Dao Chu bị ánh mắt đầy áp lực của đối phương nhìn chằm chằm, lúc này đương nhiên không thể nhụt chí, vì vậy đành cắn răng nói: "Đúng vậy, ta là y tu giỏi nhất cả Vân Trạch Châu này!”
Nam nhân đánh giá nàng, chậm rãi nói: "Ngươi theo ta vào trong."
Thẩm Dao Chu lập tức kéo Phó Sinh Hàn vào trong.
"Hắn không thể vào."
"Không được. Chúng ta là một nhóm, hoặc là cùng vào, hoặc là đều không vào."
Hai người cứ thế giằng co.
Cho đến khi trong nhà truyền đến giọng nói dịu dàng của một nữ nhân: "Vân lang, có khách đến sao?"
Nam nhân bị gọi là Vân lang thu lại vẻ lạnh lùng trên người, đáp lại: "Là hai người qua đường.
Không lâu sau, rèm cửa trên cửa phòng được vén lên, một thiếu phụ xinh đẹp dịu dàng bước ra, nam nhân kia lập tức tiến lên, đỡ tay nàng ta: "Sức khỏe của nàng không tốt, không nằm nghỉ ngơi cho khỏe, ra ngoài làm gì?"
Thiếu phụ xinh đẹp đỏ mặt, trách móc: "Ta nằm chán rồi, ra ngoài đi lại cho khuây khỏa."
Sau đó, nàng ta có chút tò mò nhìn hai người Thẩm Dao Chu: "Nơi này của chúng ta hẻo lánh như vậy, hiếm khi thấy có người qua đường, hai vị vào nhà uống chén trà rồi hãy đi nhé?"
Nam nhân nói: "Không cần..." Thẩm Dao Chu lại đã thuận nước đẩy thuyền: "Tỷ tỷ đúng là người đẹp tâm tốt, vậy chúng ta xin cảm ơn tỷ tỷ!"
Nam nhân:..."
Thiếu phụ cười nhẹ: "Muội muội thật khéo ăn nói, thiếp thân họ Ân, tên một chữ Vãn, muội muội gọi thiếp thân Ân tỷ tỷ là được, đây là phu quân của thiếp thân, Vân Chiếu Ly, các ngươi đừng thấy chàng nghiêm túc như vậy, kỳ thực lòng dạ tốt lắm."
Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn đều ngây người.
Vân Chiếu Ly ư?I
Đây không phải là chủ nhân của bí cảnh Lan Nhân sao!
Chẳng lẽ bọn họ đã rơi vào bí cảnh Lan Nhân rồi sao?I
Ân Vãn đã đi về phía trong phòng: "Vân lang, chàng cất linh trà ở đâu rồi?"
"Ta đi lấy." Vân Chiếu Ly đáp lời Ân Vãn, lại lạnh lùng liếc bọn Thẩm Dao Chu một cái: "Một lát nữa đừng nói lung tung."
Biết được thân phận của hắn, Thẩm Dao Chu lập tức thu liễm lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người theo vào trong sân.
Trước đó ở bên ngoài rừng hạnh, bọn họ chỉ nhìn thấy nóc nhà từ xa dường như được làm bằng tre, đi vào bên trong mới phát hiện ra hóa ra là vô cấu linh trúc, thứ này vô cùng quý hiếm, một miếng tre bằng bàn tay, trên chợ đen phải mất mấy nghìn linh thạch, ở đây vậy mà lại xa xỉ dùng để làm nhà.
Quả nhiên là đại lão chỉ còn cách phi thăng một bước.
Một lát sau, Vân Chiếu Ly bưng linh trà đi vào, mặc dù hắn suốt cả quá trình đêu mặt mày khó chịu nhưng tay nghề pha trà lại cực tốt. Linh khí thoang thoảng bồng bềnh trên tách trà, chỉ cần ngửi một hơi cũng khiến lòng người khoan khoái.
Sau đó, Ân Vấn tươi cười bưng một đĩa linh quả đi vào: "Còn chưa biết hai vị xưng hô thế nào đây."
Thẩm Dao Chu nói: "Ta tên Thẩm Dao Chu, tỷ tỷ cứ gọi ta là Dao Chu là được, hắn là Phó Sinh Hàn."
"Dao Chu, cái tên này hay." Ân Vấn chống cằm, nói ra lời kinh người: "Dao Chu muội muội, phu quân của muội lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ cũng là kiếm †u sao?"
Thẩm Dao Chu suýt phun ra một ngụm linh trà.
Phó Sinh Hàn cũng không phòng bị vành tai lập tức đỏ bừng.
Thẩm Dao Chu vội vàng xua tay: "Ân tỷ tỷ hiểu lầm rồi, chúng ta không phải vợ chồng, chỉ là đồng bạn mà thôi..."
"Thế sao?" Ân Vãn trông có vẻ hơi tiếc nuối: "Ta còn định chúng ta có thể trò chuyện một số chuyện riêng tư giữa thê tử với nhau coi"