Ngươi nói ngươi muốn mua điểm tâm?”
Thẩm Dao Chu phàn nàn: "Đúng vậy, ta bị nhốt ở đây lâu như vậy, mỗi ngày chỉ ăn Tích Cốc Đan, trong miệng nhạt nhẽo như sắp rụng ra rồi."
Hứa Tinh Dạ nhíu mày.
"Làm ơn, chỉ là một chút điểm tâm thôi! Nếu ngươi không cho ta ra ngoài, để người của ngươi mang vào cho ta cũng được."
Thẩm Dao Chu giả vờ buồn bã: "Ta ở đây cũng không chạy đi đâu được, chỉ muốn ăn chút đồ ngon, ngươi đã thật sự hợp tác với ta thì không đến nỗi ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đáp ứng ta chứ?”
Hứa Tinh Dạ nói: Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Dao Chu bực bội nói: "Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
Hứa Tinh Dạ trong lòng hơi thả lỏng, nghĩ đến Thẩm Dao Chu cho dù có chút thông minh thì cũng chỉ là một thiếu nữ vừa cập kê, tham ăn một chút cũng là bình thường, chỉ là một chút điểm tâm, cũng không phải là thứ gì đáng để so đo.
Vì vậy liền gật đầu đồng ý, gọi một tu sĩ bị Linh Xu khống chế đến, để hắn đi mua cho Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu: "Ngươi nghe cho kỹ, ta muốn ăn thịt dê hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn kho, vịt kho, gà kho..."
"Chờ một chút." Hứa Tinh Dạ nghe đến mặt sắp xanh rồi: "Đây là điểm tâm sao, hơn nữa sao lại nhiều như vậy?"
"Nhiều sao?" Thẩm Dao Chu lý lẽ hùng hồn phản bác: "Nếu linh thạch của ngươi không đủ, có thể lấy từ túi trữ vật của ta."
Hứa Tinh Dạ lập tức cảnh giác: "Không cần, chút linh thạch này ta vẫn lấy ra được."
Thẩm Dao Chu còn có vẻ tiếc nuối, Hứa Tinh Dạ tự cho là đã đoán ra mánh khóe của nàng, cười lạnh nói: "Muốn mượn cơ hội lấy túi trữ vật? Ta khuyên ngươi đừng chơi những trò vặt này nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi, nếu không, ta cũng không ngại lãng phí một Linh Xu."
Thẩm Dao Chu mất hết hứng thú: "Biết rồi." Lại nói: "Vậy ta có thể tiếp tục gọi món không... khụ, ta tiếp tục nói về điểm tâm nhé."
Nhưng nàng muốn quá nhiều thứ, tu sĩ bị Linh Xu khống chế lại không thể nói, cho nên cuối cùng Thẩm Dao Chu chỉ có thể viết những món điểm tâm muốn mua lên giấy.
Nàng viết đây một trang, đủ loại, không chỉ có một cửa hàng, còn đặc biệt dặn dò: "Nhất định phải đến thành Minh An để mua, chỉ có ở đó mới đầy đủ nhất! Nhất định phải mua hết về!"
Sau khi nàng viết xong, Hứa Tinh Dạ vẫn không yên tâm kiểm tra lại một lần, phát hiện trên giấy thật sự chỉ có tên điểm tâm và tên cửa hàng, cũng không có dấu ấn linh lực nào, lúc này mới để người rời đi.
Thẩm Dao Chu âm thầm trợn mắt vì sự cẩn thận của hắn.
Tên tu sĩ ngu ngốc, ngươi còn chưa biết văn hóa Trung Hoa rộng lớn biết bao, có một thứ gọi là thơ giấu đầu đấy!
Phó Sinh Hàn từ sau khi truyền linh lực vào Ngọc Đồng Tâm liền không làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ chờ ở bên ngoài vách đá.
Vì vậy, khi một tu sĩ từ dưới vách đá bay lên, hắn lập tức chú ý tới. Đây là tu sĩ duy nhất xuất hiện dưới vách đá trong mấy ngày nay, Phó Sinh Hàn không chắc đây có phải là ám hiệu mà Thẩm Dao Chu đưa cho hắn không, tuy nhiên vẫn đi theo.
Ai ngờ đối phương lại đến thành Minh An mua điểm tâm.
Phó Sinh Hàn rất nghi hoặc nhưng vẫn đi theo sau đối phương, ghi nhớ từng thứ hắn mua và tên cửa hàng.
Đối phương mua rất nhiều loại điểm tâm, còn có mấy món thậm chí còn mua nhầm cửa hàng.