Hứa Tinh Dạ bị nàng cắt ngang, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn duy trì lễ nghĩa: "Vậy Thẩm y tu có ý kiến gì?"
Thẩm Dao Chu xoa cằm: "Ta nói ra ngươi đừng tức giận, trước tiên thứ này sử dụng hẳn là có hạn chế đúng chứ, so với những linh khí ở đây, số thuộc hạ của ngươi có vẻ hơi ít, có lẽ không phải ngươi muốn là có thể khống chế người khác, thậm chí điều kiện còn khá khắc nghiệt."
"Thứ hai, ta thấy một vài tu sĩ trong số đó, tu vi còn có dấu hiệu thụt lùi, ngoài việc bọn họ đều là chân nhân thì có gì khác so với rối gỗ, ôi... Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là không cần dùng linh thạch để điều khiển."
Thẩm Dao Chu chỉ trích Linh Xu một cách rành mạch, cuối cùng mới nói: "So ra thì thứ này của ngươi cũng không lợi hại như ngươi nói, hây, quảng cáo sai sự thật là không được đâu nhé."
Sắc mặt Hứa Tinh Dạ trầm xuống.
Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Ngươi xem ngươi lại tức giận rồi, có câu nói sự thật mất lòng, ngươi không nghe lời chỉ trích thì làm sao có thể tiến bộ được?"
Cơn tức lại nghẹn ở cổ họng Hứa Tinh Dạ, đây là linh khí mà hắn đắc ý nhất nhưng lại bị Thẩm Dao Chu nói thành vô dụng, nếu không phải thấy nàng còn có chút tác dụng, hắn đã muốn lập tức úp Linh Xu lên đầu nàng, để nàng xem nó có lợi hại hay không.
Thẩm Dao Chu điên cuồng nhảy nhót bên bờ vực của cái chết, không phải nàng bị hỏng đầu óc, mà là sau mấy ngày tiếp xúc với Hứa Tinh Dạ, nàng đã phần nào nhìn ra tính cách của hắn. Hứa Tinh Dạ tự phụ lại tự ti, cuông vọng lại đa nghi, một người như vậy không thể chịu đựng được việc người khác nghi ngờ mình.
Càng bị nghi ngờ, càng muốn chứng minh bản thân, như vậy mới có thể đưa ra nhiều thông tin hơn.
Hơn nữa, Thẩm Dao Chu cũng muốn thử xem mức độ nhẫn nại của Hứa Tinh Dạ đối với mình, hắn càng nhẫn nhịn, chứng tỏ Thẩm Dao Chu càng quan trọng đối với hắn, Thẩm Dao Chu sẽ có càng nhiều lợi thế.
Trò chơi tâm lý này đủ để Thẩm Dao Chu có được thông tin mà nàng muốn.
Sau cơn tức giận ban đầu, Hứa Tinh Dạ cuối cùng cũng dân bình tĩnh lại: "Thẩm y tu không hiểu về linh khí, ta không trách ngươi, đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi khác xem."
Thẩm Dao Chu nhíu mày.
Giọng điệu của Hứa Tinh Dạ khiến nàng có một linh cảm không lành.
Hứa Tinh Dạ dẫn nàng đi theo một con đường khác, càng đi càng thấy lạnh, may mà Thẩm Dao Chu đã là Kim Đan kỳ, chút lạnh lẽo này không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng lại khiến nàng liên tưởng nơi sắp đến không mấy tốt đẹp.
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một cánh cửa đá.
Cánh cửa đá phủ một lớp băng trắng mỏng, Hứa Tinh Dạ dùng linh lực thúc đẩy pháp trận trên cánh cửa đá, theo một tiếng động ầm ầm, cánh cửa đá dần dần mở ra hai bên.
Thẩm Dao Chu dừng bước.
Cho dù nàng đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc và đẫm m.á.u của chiến trường, nhưng cảnh tượng thảm khốc trước mắt vẫn khiến nàng kinh hãi, từ tận đáy lòng dâng lên một nỗi bi phẫn nặng nề.
Đây là một hang động rất rộng, vô số cột băng như nhũ đá dựng đứng, mỗi cột băng đều đóng băng một thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, hơn hết tất cả đều trân truồng, đầu của nhiều t.h.i t.h.ể bị nổ tung, c.h.ế.t rất thảm, có những t.h.i t.h.ể trên đỉnh đầu thậm chí còn có Linh Xu chưa hoàn chỉnh.