Hơn nữa, môn phái này còn có một bí pháp, có thể thay đổi tu vi của tu sĩ, chỉ cần bọn họ không động linh lực thì căn bản không ai có thể nhìn ra, người biết được chuyện này rất ít, không ít tu sĩ đã trúng chiêu, vì thế năm đó ta cũng tình cờ mới biết được, cho nên ta nghi ngờ nàng ta căn bản không phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nàng ta tốn bao nhiêu công sức trà trộn vào đây, mục tiêu rất có khả năng chính là ngươi."
Thẩm Dao Chu không nói gì.
Không cần đại trưởng lão nói, nàng cũng đoán được, đối phương đã tốn nhiều công sức như vậy, chắc chắn là vì nàng mà đến.
Nàng vốn tưởng rằng mình đã đủ cẩn thận, không ngờ vẫn để người có ý đồ khác trà trộn vào, lúc trước nàng cũng đã dùng tia X quét qua người Thiên nhi, nhưng thấy là Luyện Khí kỳ nên không để ý nữa.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó có thể cẩn thận hơn một chút, chưa chắc đã có thể phát hiện ra manh mối.
Nhưng sự đã đến nước này, cũng không cần thiết phải lăn tăn nữa, bây giờ ưu thế duy nhất của bọn họ chính là Thiền nhi kia vẫn chưa biết mình đã bại lộ thân phận, nàng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, vẫn còn cơ hội.
Thẩm Dao Chu phân tích: "Kẻ chủ mưu không cần nghĩ, chắc chắn là Tiên Vân Môn, nhưng mục đích của bọn họ là gì, ta thấy Thiền nhi kia không giống như muốn g.i.ế.c ta, nếu không nàng ta đã có nhiều cơ hội như vậy, sớm có thể ra tay rồi, không cần phải đợi đến bây giờ."
Đại trưởng lão lại nói: "Có lẽ không phải ý của Tiên Vân Môn, mà là ý của riêng Thiền nhi kia." Thẩm Dao Chu: "Ý ngài là sao?"
Đại trưởng lão: "Ta thấy nàng ta rất hứng thú với y thuật của ngươi, y tu ở Trường Yển Châu rất ít, mỗi y tu đều được nhiều môn phái cung phụng, mỗi tháng đều cần rất nhiều linh thảo và linh thạch, cho dù như vậy vẫn có không ít môn phái không có y tu, nàng ta e rằng đang có chủ ý muốn bắt ngươi về làm người cung phụng cho môn phái."
Thẩm Dao Chu: "..."
Đại trưởng lão: "Ngươi đừng không tin, đối với tu sĩ Trường Yển Châu mà nói, đây là chuyện rất có khả năng xảy ra."
Thẩm Dao Chu vừa buồn cười vừa bất lực: "Ta không có không tin."
Chỉ là cảm thấy hơi buồn cười, vốn tưởng rằng là nguy cơ đến tính mạng, nhưng đến bây giờ lại biến thành cưỡng ép lên chức, đây là chuyện gì thế này!
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà nương tay với Thiền nhi.
Thẩm Dao Chu và đại trưởng lão bàn bạc xong đối sách mới đi ra khỏi phòng.
Hứa Tinh Dạ đã được chuyển đến giường bệnh, thuốc mê của hắn vẫn chưa hết, đến bây giờ vẫn còn ngủ say.
Thiền nhi ngồi bên cạnh hắn, ân cần chăm sóc hắn, thấy Thẩm Dao Chu đi tới, vội vàng hỏi: "Thẩm y tu, thiếu gia nhà chúng ta thật sự đã khỏi rồi sao?"
Thẩm Dao Chu bình tĩnh tự nhiên: "Đúng vậy, đợi hắn tỉnh lại ngươi có thể hỏi cảm nhận của hắn."
"Không cần đâu, thiếu gia tin tưởng y thuật của Thẩm y tu như vậy, ta đương nhiên cũng tin tưởng."
Thiền nhi giả vờ ngây thơ nói: "Chỉ là trước đây ta thấy các y tu đều dùng đan dược, đây là lần đầu tiên thấy Thẩm y tu cứu người như vậy, ta nghe nói Thẩm y tu còn có thể trừ ma khí và trùng cổ, có thật không?”
Lần này Thẩm Dao Chu không vòng vo nữa, thuận theo lời nàng ta nói: "Đương nhiên là thật."
Ánh mắt Thiền nhi lóe lên: "Y thuật của Thẩm y tu quả thực là vô giá."