Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 186




Vài ngày sau, thời gian lên đường đã đến, tu sĩ Phá Nhạc Kiếm Tông mang theo túi thuốc mà Thẩm Dao Chu đặc biệt chuẩn bị cho họ, hăm hở đến bí cảnh Lan Nhân.

Thẩm Túy An để lại toàn bộ hộ vệ bảo vệ Thẩm Dao Chu, lại để Cố Ung đến Thẩm gia nhưng Thẩm Dao Chu vẫn cảm thấy Thẩm gia bỗng chốc trở nên trống trải, ngay cả bệnh nhân dường như cũng ít đi rất nhiều.

Điều này khiến lòng nàng có chút trống vắng.

Không chỉ có nàng, ngay cả vị vua cuồng công việc chăm chỉ nhất ngày thường là Từ Chỉ Âm, mấy ngày nay cũng có chút ủ rũ, không có tinh thần luyện đan.

Có lẽ người duy nhất chăm chỉ chính là Lăng Tân Nguyệt.

Kể từ khi thân phận bại lộ, nàng ta viết thoại bản cũng không còn giấu giếm nữa, ngày thường rảnh rỗi là lại nằm bò trên bàn viết.

Nghe nói thoại bản của Lãnh Nguyệt công tử rất nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người đoán già đoán non vê thân phận của hắn, người nào cũng đoán có mắt có mũi, thế nhưng không một ai có thể đoán trúng Lăng Tân Nguyệt.

Tuy nhiên, trong những phỏng đoán này, không có ngoại lệ, đều cho rằng Lãnh Nguyệt công tử có thể dự đoán tương lai, e rằng là một bậc đại năng bói toán.

Vừa hay hồi trước viết đến cảnh nhân vật chính đi thám hiểm bí cảnh, ngay sau đó bí cảnh Lan Nhân mở ra, nghe nói hiện tại toàn bộ Vân Trạch Châu đều đang chờ hồi sau của Lãnh Nguyệt công tử, xem thử trong bí cảnh rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghe nói còn có tu sĩ cố ý thả hạc giấy đến hiệu sách để thúc giục viết tiếp.

Lăng Tân Nguyệt rất buồn bực: "Thật sự chỉ là trùng hợp thôi mà! Ta cũng không cố ý viết như vậy, theo diễn biến cốt truyện, nhân vật chính vừa mới thể hiện tài năng, tiếp theo thì phải có một đoạn thám hiểm để nhân vật chính tích lũy kinh nghiệm và trang bị chứ!"

Sở Cửu Ý có chút tò mò: "Vậy đoạn này ngươi viết thế nào?"

Lăng Tân Nguyệt lập tức hào hứng: "Ta nói cho ngươi biết, đoạn này chính là tác phẩm đắc ý của tai"

"Ban đầu ta định cho nhân vật chính cùng mọi người vào bí cảnh, sau đó từng bước củng cố kiếm tâm, vượt qua bí cảnh, cuối cùng nhận được phần thưởng. Nhưng, có một ngày ta tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy như vậy quá bình thường, dễ dàng vào bí cảnh như vậy thì làm sao có thể thể hiện được khí chất của nhân vật chính chứ! Vì vậy, ta đã thêm vào cho họ một chút trắc trởi"

Thẩm Dao Chu đột nhiên hỏi: "Trắc trở gì?"

Lăng Tân Nguyệt không ngờ Thẩm Dao Chu cũng sẽ hứng thú, càng thêm phấn khích: Là thế này, ta cho nhân vật chính cùng mọi người bị truy sát, vào thời khắc nguy cấp bọn họ rơi xuống vách đá, không ngờ không chết, ngược lại còn vào được bí cảnh!"

Thẩm Dao Chu -"..."

Lăng Tân Nguyệt: "Thế nào, có phải rất tuyệt không!"

Tất cả mọi người: "..." Lăng Tân Nguyệt: "Ủa, sao mọi người đều không nói gì vậy?"

Biểu cảm của Thẩm Dao Chu có chút khó tả: "Chỉ cảm thấy... ừm, không được cát tường lắm."

Có lời xui quấy bất thình lình của Lăng Tân Nguyệt, chút đa sâu đa cảm của Thẩm Dao Chu vì Thẩm Túy An và những người khác rời đi trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Nàng quyết định vẫn nên làm nhiệm vụ cho tốt, tích lũy thêm điểm kỹ năng và công đức, những thứ này vẫn đáng tin cậy hơn, lỡ như có ngày nào đó thật sự rơi xuống vách đá, nàng cũng có thể tự cứu mình.

Trong nhiệm vụ chính tuyến năm, Thuật khâu nối linh mạch và Thuật sửa chữa linh mạch đã được nâng cấp, chỉ còn Thuật mở rộng linh mạch là vẫn chưa nâng cấp, nhưng cũng sắp rồi.