Thẩm Dao Chu: "..."
Chỉ có Lăng Tân Nguyệt vừa mới đi vào là vẻ mặt khó hiểu: "Có chuyện gì vậy, mọi người đều đi hết rồi?"
Thẩm Dao Chu bị mấy người bọn họ chọc tức đến đau dạ dày, thấy Lăng Tân Nguyệt liên vội túm lấy: "Vậy thì chỉ có ngươi đi cùng taI"
Lăng Tân Nguyệt không hiểu ra sao: "Đi đâu?"
Thẩm Dao Chu: "Đi đài cao xem thi đấu."
Lăng Tân Nguyệt kinh ngạc nói: "Còn có chuyện tốt như vậy sao! Được thôi!"
Nhưng ngày hôm sau, khi nàng ta cùng Thẩm Dao Chu ngồi trên đài cao được làm riêng, mặt lập tức xị xuống: "Sao lại thế này?"
Thẩm Dao Chu trợn trắng mắt: "Chứ ngươi tưởng là gì, nếu là chuyện tốt thì sao bọn họ lại chạy nhanh như vậy!"
Trọng điểm là ngồi ở vị trí nổi bật như vậy thì cũng đành, không biết là ai truyền tin, trước khi thi đấu bái lạy Thẩm y tu sẽ gặp may mắn, vì vậy mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có người đến trước mặt Thẩm Dao Chu thành kính bái bái.
Thẩm Dao Chu: "..."
Lăng Tân Nguyệt: "Hay là ta đặt một lư hương trước mặt tiểu thư nhé?”
Thẩm Dao Chu: "Cút!"
Vài ngày trôi qua, Thẩm Dao Chu thực sự không chịu nổi nữa, dưới sự phản đối kịch liệt của nàng, Chử Sơn Kiếm Tông cuối cùng cũng phái người khuyên răn các tu sĩ không nên mê tín dị đoan, không được bái Thẩm y tu nữa, càng không được đặt lư hương và hoa quả.
Tóm lại, dưới sự ngăn cản của các đệ tử Chử Sơn Kiếm Tông, ít nhất là không còn ai bái lạy trước mặt nàng, nhưng nghe nói có người còn khắc tượng gỗ của Thẩm Dao Chu làm bùa hộ mệnh.
Nghe nói từ sau đại tỉ võ tông môn lần này, trước khi thi đấu bái bái Thẩm Dao Chu, đeo bùa hộ mệnh Thẩm Dao Chu đã trở thành truyền thống, tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Thẩm Dao Chu đã từ bỏ rồi, dù sao chỉ cân không nhảy múa trước mặt nàng là được.
Bốn Kiếm Tông thương lượng một chút, cảm thấy Thẩm Dao Chu không phải kiếm tu, không hiểu được kiếm pháp tinh diệu, mỗi ngày ngồi trên đó chắc cũng rất nhàm chán, vì vậy mỗi ngày đều chọn ra đệ tử tinh anh của bốn Kiếm Tông lên giảng giải cho nàng.
Thẩm Dao Chu: "..."
Sự thật chứng minh, dù là làm y tu hay làm người, thực sự không nên có lòng thương hại thừa thãi.
Ngày đầu tiên là Hạ Tông Minh của Chử Sơn Kiếm Tông, hai người ở trên đài cao nhìn nhau không nói lời nào.
Cuối cùng Thẩm Dao Chu vẫn không nhịn được hỏi: "Ta chỉ hỏi một câu, chủ ý đưa ta lên đây rốt cuộc là do vị đạo hữu nào não... trí tuệ của quý môn nghĩ ra?"
Hạ Tông Minh rất hổ thẹn: "Là ta."
Thẩm Dao Chu: "... Hừ." Tự làm tự chịu!! Đáng đời!
Ngày thứ hai là Cố Ung của Phá Nhạc Kiếm Tông, cái việc mà mọi người đều sợ tránh không kịp này, đối với hắn lại là một việc tốt.
Lúc đầu, hắn còn có thể hoàn thành tốt trách nhiệm giảng giải của mình, nhưng sau đó càng xem càng nhập tâm, giống như một người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ chính.
Vì vậy Thẩm Dao Chu nhìn thấy hắn trên đài cao vừa nhảy vừa nhót, còn giống con khỉ hơn cả Quý Nhiên.
Đến ngày thứ ba, Thẩm Dao Chu đã kiệt sức, nàng thà làm mười ngày phẫu thuật còn hơn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một phút!
May mắn thay, hôm nay cuối cùng cũng có một người bình thường đến - Phó Sinh Hàn.
Thẩm Dao Chu thấy kỳ lạ, Phó Sinh Hàn nhìn không giống Cố Ung thích ra oai, không thể nào là vì người quá tốt bị lừa đến đây chứ?