Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 125




Rơi vào lòng bàn tay thon dài trắng trẻo.

Phó Sinh Hàn nắm lấy chiếc trâm cài tóc, chóp mũi dường như lướt qua một mùi hương thoang thoảng, hắn mím chặt môi, đi về phía Thẩm Dao Chu.

Đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông phía sau hắn vô cùng kinh ngạc: "Đại sư huynh?!"

Phó Sinh Hàn làm như không nghe thấy.

Mọi người Phá Nhạc Kiếm Tông vì sự xuất hiện của hắn mà toàn thân căng thẳng.

Phó Sinh Hàn mặc kệ ánh mắt như d.a.o của mọi người, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Dao Chu, đưa trâm cài tóc cho nàng, do dự một lát mới nói: "Sau này cẩn thận một chút."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Thẩm Dao Chu cầm lấy trâm cài tóc, cảm thấy vị đại ca này vẫn rất nghĩa khí, vì vậy cười nói: "Được, cảm ơn ngươi."

Bước chân Phó Sinh Hàn khựng lại.

Quý Nhiên vẫn luôn lén lút quan sát hắn ở bên cạnh, phát hiện khoảnh khắc hắn thất thần, lập tức cầm kiếm xông về phía hắn.

Nhưng Phó Sinh Hàn chỉ dùng vỏ kiếm đỡ đã hóa giải toàn bộ đòn tấn công của Quý Nhiên, cuối cùng còn trực tiếp đá hắn ra ngoài.

Hắn trở vê môn phái của mình như thể không có chuyện gì xảy ra: "Đi thôi, về nghỉ ngơi."

Mãi đến khi bọn họ rời đi, Hạ Tông Minh mới dẫn bọn họ đến viện tử bên cạnh.

Đám người Phá Nhạc Kiếm Tông lập tức phản ứng lại: "Cái gì?! Chúng ta ở cạnh đám hỗn đản Thái Sơ kia sao??"

Hạ Tông Minh bất lực nói: "Hai bên các ngươi đều tìm được người trong vòng chưa đến một khắc, theo quy định của môn phái, hai gian viện tử tốt nhất này là của các ngươi, cũng không thể đổi sang viện tử khác được."

Mọi người chỉ đành chửi rủa dọn vào ở.

May mà viện tử viện này quả thực không tệ, người Phá Nhạc Kiếm Tông cũng là lần đầu tiên ở Chử Sơn Kiếm Tông được ở một viện tử viện tốt như vậy, nỗi oán hận vì ở cạnh kẻ thù cũng không còn mãnh liệt nữa.

Hạ Tông Minh nói: “Một lát nữa ta sẽ tìm Lạc sư huynh làm lệnh bài ra vào cho các ngươi, sau đó các ngươi có thể đi lại khắp nơi trên đảo."

"Địa điểm thi đấu ở đảo chính, tạm thời vẫn chưa thể lên đó, vài ngày nữa sẽ có hạc giấy thông báo thời gian thi đấu cho các ngươi." Hắn bổ sung: "Ngày thường ta cũng ở trên đảo này, nếu chư vị có chuyện gì cũng có thể đến Thiên Lâm Cư tìm ta."

Nói xong những lời này, hắn suy nghĩ một chút lại nói: "Trên đảo không được phép tư đấu, chư vị nếu có bất hòa gì với hàng xóm, xin hãy tạm thời nhãn nhịn hai ngày, đợi lên đài rồi hãy trút giận."

Hắn nói xong lại gọi một tiếng: "Lạc sư huynh, ngươi có ở đó không?"

"Có."

Một giọng nói xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.

Ngay sau đó, đầu của một mỹ nhân tóc dài lơ lửng ngược trước mặt Thẩm Dao Chu, đôi mắt cười hẹp dài, môi như được nhuộm m.á.u tươi, còn thè lưỡi l.i.ế.m mép.

"Không bị dọa sợ à?"

Thẩm Dao Chu rất bình tĩnh: "... Bởi vì trên người ngươi mùi quá nồng."

Lạc Tiên: "?!?2!2I"

Lạc Tiên tức giận từ trên xà nhà nhảy xuống, trừng mắt nhìn Thẩm Dao Chu: "Ngươi nói ai mùi quá nồng?"

Thẩm Dao Chu ngạc nhiên nói: "Trên người ngươi rắc nhiều phấn thơm như vậy, mùi không nông sao?"

"Thì ra ngươi nói mùi này." Lạc Tiên lập tức từ giận chuyển sang vui vẻ: "Gì mà phấn thơm, đây là mùi cơ thể của người ta-"

Thẩm Dao Chu: "..."

Lạc Tiên cười tủm tỉm: "Vẫn là tiểu nha đầu đáng yêu, nghe nói chính là ngươi tìm ra Hạ sư đệ, không tệ không tệ, quả nhiên có ánh mắt, không đến Chử Sơn Kiếm Tông của chúng ta thì đáng tiếc."