Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 103




Những ngày tiếp theo, Thẩm Dao Chu ngoài việc phẫu thuật thì còn đến chỗ Sở Cửu Ý để đốc thúc tiến độ.

Khả năng chế thuốc của Sở Cửu Ý rất tốt, đáng tiếc là khả năng luyện chế lại kém xa, nếu không thì ông ta cũng không đến nỗi phải lưu lạc đến một môn phái hạng ba như Thổi Tuyết Môn.

Thẩm Dao Chu nhìn đống linh thảo dược dịch bị lãng phí mỗi ngày, thở dài: May mà lục thúc chịu chỉ trả.

Cách đó ngàn dặm, Thẩm Túy An đột nhiên hắt hơi hai cái.

Nhìn Sở Cửu Ý luyện đan mà thấy mệt mỏi, Thẩm Túy An lại một lần nữa nhớ đến Từ Chỉ Âm, gần đây nàng lại gửi cho Từ Chỉ Âm mấy con hạc giấy nhưng cũng không nhận được hồi âm.

Điều này có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ môn phái y tu bận đến mức không có thời gian để hồi âm sao?

Thẩm Dao Chu định nếu một tuần nữa Sở Cửu Ý vẫn chưa luyện chế được, nàng sẽ cùng Yến Phi đến Tiên Vân Môn một chuyến, đích thân hỏi Từ Chỉ Âm, nếu Từ Chỉ Âm thực sự không muốn, nàng cũng sẽ từ bỏ.

Hôm sau, Thẩm Dao Chu đang ở trong phòng sắp xếp bệnh án, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng khám, hai nhóm người đang đối đầu nhau trông có vẻ rất thù hằn, nếu không có Yến Phi và những người khác trấn giữ, có lẽ đã đánh nhau từ lâu rồi.

Ngoài bọn họ ra, tại hiện trường còn có hai người quen mặt đang tỏ ra bối rối, Diệp Quy Viên và Thường gia chủ. Hai nhóm người này chính là do bọn họ dẫn đến.

Thấy Thẩm Dao Chu xuất hiện, Diệp Quy Viên thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kể lại đầu đuôi sự việc cho nàng.

Hóa ra hai nhóm người trông như kẻ thù không đội trời chung này vốn là một đôi đạo lữ, người nữ là cô ruột của Diệp Quy Viên, người nam là bạn thân nhiêu năm của Thường gia chủ.

Hai người kết thành đạo lữ nhiều năm, vẫn luôn mong muốn có con, tám năm trước, người nữ cuối cùng đã sinh được một cặp song sinh, theo như thỏa thuận trước đó, một đứa theo họ nam là Bùi, kế thừa đạo pháp của nhà họ Bùi, một đứa theo họ nữ là Diệp, học thuật bói toán của Tinh La thế gia.

Ba năm trước, một trong hai đứa trẻ bị thương linh mạch, đứa trẻ còn lại cũng xuất hiện triệu chứng tương tự, lúc này bọn họ mới nhận ra hai đứa trẻ thực sự có mệnh cách đồng sinh cộng tử.

Điều này có nghĩa là hai đứa trẻ cảm nhận được nhau, chỉ cần một đứa trẻ bị thương, đứa trẻ còn lại cũng sẽ bị thương, một đứa chết, đứa còn lại cũng sẽ c.h.ế.t theo.

Mệnh cách như vậy rất hiếm gặp, trong ba năm qua, bọn họ đã tìm mọi cách có thể tìm được nhưng vẫn không thể thay đổi được số phận của hai đứa trẻ, bọn họ phải chịu đựng nỗi đau gấp đôi.

Nhà họ Diệp thì không sao, vì tu luyện thuật bói toán nên không dễ bị thương, nhưng đạo pháp của nhà họ Bùi lại là công phu cứng rắn, cho dù có cẩn thận đến đâu thì vẫn sẽ bị thương.

Diệp Tuyết Linh bảo vệ con, không cho phép Bùi Như Hành tu luyện đạo pháp của phụ thân nữa, nhưng Bùi Tiêu lại không cho là vậy, cho rằng trẻ con ngã ngã đập đập mới có thể trưởng thành, không liên quan đến mệnh cách. Hai người không ai chịu nhường ai, cãi nhau ngày càng dữ dội, cuối cùng âm ï đến mức thà hao tổn tu vi cũng phải giải trừ đạo lữ.

Không biết từ đâu mà bọn họ biết đến danh tiếng của Thẩm Dao Chu, cũng biết nàng đã chữa khỏi không ít bệnh nan y, vì thế ôm 1 tia hy vọng cuối cùng đến đây.