Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 47: 47: Triệt Phá Một Ổ Trên Mặt Đất Hai Quả Nhãn Cầu Lăn Ra





edit: hanna
Báo động muộn màng vang lên trong gấp gáp, mấy nhân viên công tác mặc áo choàng trắng kinh hoảng ngẩng đầu, vừa mới nhìn thấy mấy người Thượng Thanh thì quát, "Ai đó..."
Thượng Thanh giơ tay tung ra mấy tấm bùa, tấm bùa bay đến bên người họ, trong nháy mắt mấy người như thể bị điểm huyệt, ngã thẳng xuống đất.

Thượng Thanh từ trong túi áo móc ra một xấp lớn bùa chú, đưa cho Tào Mộc Tinh, nhanh chóng bảo: "Canh giữ cửa cẩn thận, đừng cho bất kỳ kẻ nào chạy mất."
Tào Mộc Tinh: "Úi? Chỉ bằng một mình tôi?"
Thượng Thanh: "Dẫn theo sư thúc của anh và Du Tử Minh, thả chạy một người tôi sẽ đưa quỷ treo cổ đi đầu thai." Dứt lời y liền đụng phải một đám người xông ra từ trong tòa nhà.
Tào Mộc Tinh thấp giọng mắng nhỏ một tiếng, túm cổ một tên bị đánh thành bầu hồ lô máu qua, xốc cổ áo hắn ta lên hỏi: "Chỗ bọn mày có bao nhiêu cái cửa?"
Người kia lúc trước từng bị Thượng Thanh bức cung, hiện giờ không có một tí tẹo lá gan nào dám che giấu, nhanh chóng đáp: "Tổng cộng, tổng cộng có ba cái, phía trước một cái, phía sau một cái, còn có một cửa ở trong thông đạo..."
Ba người Tào Mộc Tinh đi thủ vệ cửa, Thượng Thanh thì đã đánh gục toàn bộ những người chạy ra từ bên trong, sau đó đi vào phòng nuôi trẻ.

Trong căn phòng nuôi trẻ trước mắt có chín đứa bé, vừa mới uống no sữa, có mấy bé đang nhắm mắt ngủ ngon.

Trong phòng này hình như còn lắp tấm cách âm, tiếng ồn ào bên ngoài không hề truyền vào trong được.
Thượng Thanh cẩn thận cúi đầu nhìn, chỉ thấy mỗi cái lồng ấp đều có dán nhãn mác
Mã số: 1044
Đặc điểm: Nam, mắt hai mí, da trắng, nhóm máu A, cung bảo bình...
Mã số: 1055
Đặc điểm: Nam, mắt một mí, da vàng, nhóm máu AB, cung song tử...
Mã số: 1069
Đặc điểm: Nữ, mắt một mí, da đen, nhóm máu O, cung song ngư...
Ghi chú: Khách hàng có ý định muốn tiêu hủy.
Mã số 1063
Đặc điểm: Nam, mắt hai mí, da vàng, tóc quăn, nhóm máu B, cung bọ cạp...
Ghi chú: Khách hàng có ý định muốn tiêu hủy.
Trong lồng ấp sơ sinh là những đứa bé đang nhắm mắt ngủ say, không hề biết thế giới mà các bé vừa mới đặt chân tới có bao nhiêu ác ý nhắm vào các bé mà tới.

Mi tâm Thượng Thanh nhăn vào thật chặt, phương thức đánh dấu lạnh lùng như này làm cho y cảm thấy đây không phải là những đứa bé đang sống sờ sờ, mà là từng kiện hàng hóa mặc cho người lựa người mua.
Trên trán mấy nhân viên công tác đang nằm trên đất có dán một lá bùa, không thể động đậy, ánh mắt nhìn về phía Thượng Thanh tràn đầy sợ hãi, như thể nhìn thấy ma quỷ giáng thế.


Thượng Thanh cười lạnh, thầm nghĩ: Các người mới là ác quỷ đội lốt người!
Y bước nhanh ra khỏi phòng nuôi trẻ, lại nhìn về những gian phòng nhỏ bị khóa lại ở phía đối diện.

Tiếng cảnh báo vang lên cuối cùng cũng làm nhóm phụ nữ đã tê dại từ lâu có phản ứng.

Các cô lo lắng nhìn ra vửa, trong mắt có chút hy vọng không quá rõ ràng, là có người đến cứu các cô sao? Các cô có thể rời khỏi địa ngục này ư?
Một người phụ nữ có thai tháng không lớn lắm đảo tầm mắt thì nhìn thấy Thượng Thanh, cô gấp gáp hoảng loạn đập cửa, lớn giọng nói: "Mau xuống tầng hầm! Bọn họ vừa bắt ba đứa bé mang đi tiêu hủy."
Thượng Thanh nhanh chóng nhận rõ tình hình, thuận theo phương hướng cô gái đó chỉ mà vội vàng phóng đi, quả nhiên nhìn thấy một dãy cầu thang hướng xuống dưới.

Bước xuống cầu thang, dưới ánh đèn mờ nhạt, y ngửi thấy một luồng máu tanh thối nát truyền tới.

Đó không phải mùi vị dựa trên kiến thức sinh học, mà là biểu hiện của oán khí và âm khí quá nặng.
Y dựa theo khí tức mà đi dọc theo suốt hành lang, đi tới trước một dãy phòng bí ẩn.
Phòng thiêu số 1, phòng thiêu số 2...
Phòng tiêu hủy số 1, phòng tiêu hủy số 2...
Ánh mắt Thượng Thanh lạnh lẽo, chính là chỗ này rồi!
Trong phòng tiêu hủy số 1, một người đàn ông trung niên mái tóc có hơi dài, thân hình gầy guộc, đang dùng xilanh lấy một liều thuốc ra từ trong ống.

Kim tiêm sắc nhọn phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, đứa bé trên bàn mổ trước mặt không nhịn được sợ hãi mà co rụt thân thể lại.
Chỗ này tổng cộng có ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất chừng ba tuổi, đứa còn lại mới hơn một tuổi, đứa nhỏ nhất vẫn còn đang trong tã lót, chắc mới chỉ vài tháng tuổi thôi.

Tên đàn ông trung niên búng ống xilanh, đẩy không khí ở bên trong ống tiêm ra, hưng phấn hơi há miệng, nhìn chằm chằm ba con cừu non đang đợi bị gã làm thịt.
Quy mô bệnh viện càng lúc càng lớn, càng nhiều chuyện dơ bẩn không cần gã tự động thủ, chỉ có công việc này là gã không nỡ lòng nào giao ra.

Nghĩ đến quá trình một sinh mệnh nhỏ bé bất lực liều mạng giãy dụa dưới tay gã, cuối cùng lặng yên không không một tiếng động chết đi, gã hưng phấn đến run rẩy hai tay.
Đứa bé ba tuổi hơi cử động, thận trọng hỏi: "Chú viện trưởng, đến giờ phải tiêm thuốc sao?" Bé ưỡn cao ngực nhỏ, "Vậy tiêm cho con trước đi, như thế em trai với em gái sẽ không sợ hãi nữa."
Nụ cười trên mặt tên viện trưởng càng mở rộng, "Được, vậy thì bắt đầu từ mày."
Kim tiêm lạnh lẽo đâm vào cánh tay trắng nộn nộn của đứa bé, còn chưa kịp tiêm vào, cánh cửa phía sau kêu uỳnh một cái, bị người ta đá văng ra.

Viện trưởng theo bản năng quay đầu lại, nhưng cảm thấy trước ngực bị một sức mạnh hung bạo truyền tới, cả người gã bay ra ngoài đập vào tường, sau đó nặng nề ngã xuống.


Trước ngực đau đớn đến toát mồ hồi, gã thở dốc liên tục, trong miệng nếm được mùi máu tanh.
"Kẻ, kẻ nào..." Viện trưởng kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên một mình đi tới, "Mày là cảnh sát? Không, không phải...!Cậu tới tìm người? Tất cả đám đàn bà phía trên cậu muốn dẫn ai đi cũng được, đừng, đừng đánh tôi..."
Thượng Thanh cười nhạo hai tiếng, từng bước tiến vào, "Viện trưởng à, rốt cục cũng tìm thấy ông.

Tôi đã đồng ý với một đứa bé, cần móc hai con mắt ông ra bồi thường cho bé."
Viện trưởng chật vật muốn đứng lên, trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, "Không, mày không thể...!Bên ngoài đều là người của tao, mày chạy không thoát đâu."
Thượng Thanh dừng lại trước mặt ông ta, hơi nghiêng đầu, "Vậy cũng không phiền ông phí tâm nữa." Dứt lời, y bắn một đạo chỉ quyết lên mi tâm của viện trưởng.
Gã viện trưởng chỉ cảm thấy mi tâm đau đớn như bị kim đâm vào, cơn đau tràn sang hai con mắt, như thể trong hốc mắt có vô số con giòi đang hết sức đẩy hai con mắt của gã ra ngoài...!Viện trưởng gào thét một cách thê lương thảm thiết, che kín hai mắt lăn lộn trên đất, tiếng la khàn khàn quả thực không giống tiếng người...!Cuối cùng, gã thét to một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, trên mặt đất hai quả nhãn cầu lăn ra, máu đỏ chậm rãi lan tràn.
Thượng Thanh cười nhạo, "Kẻ súc sinh như này, hóa ra máu cũng là màu đỏ thôi."
Sương mù màu đen cuồn cuộn tới, chặn lại tình cảnh huyết tinh của tên viện trưởng, Thượng Thanh thì chui ra từ trong đám sương mù, đến trước mặt ba đứa bé.

Đứa bé thận trọng nhìn y, trên cánh tay còn đang chọc một ống xilanh, "Anh là ai? Chú viện trưởng đâu?"
Thượng Thanh cẩn thận từng chút một nhổ kim tiêm ra khỏi tay bé, "Anh mang các bé ra ngoài nhé." Nói rồi ôm ba đứa nhỏ ra ngoài, ném một cái phép che mắt ở cửa phòng tiêu hủy số 1.

phihan.wordpress
Bên ngoài truyền tới tiếng cánh quạt ầm ầm của máy bay trực thăng, Du Minh Trì tới cũng rất nhanh đấy.
Lúc Thượng Thanh đi ra ngoài, toàn bộ bệnh viện đã nằm trong tầm kiểm soát của lực lượng cảnh sát.

Tào Mộc Tinh, Lưu Phù và Du Tử Minh thì ngồi dưới đất lau mồ hôi.

Ba người bọn họ vừa nãy đã phải dùng hết sức bú sữa mẹ để canh chừng ba cánh cửa.
Thượng Thanh giao ba đứa nhỏ cho nhân viên y tế mà Du Minh Trì dẫn tới, nghe đầu đinh bên kia báo cáo: "Trong bệnh viện tổng cộng có bốn mươi tám người, tất cả đều đã bị bắt lại, chỉ là tên viện trưởng kia không có ở đây.

Ông ta có phải đã sớm nhận được tin tức mà bỏ chạy rồi không?"
Du Minh Trì: "Thượng Thanh đã đích thân tới, chẳng lẽ còn có thể để người chạy thoát?"
Đầu đinh liền nghi hoặc: "Vậy lẽ nào viện trưởng còn đang ở trong bệnh viện? Bọn em đã lục soát từ trên xuống dưới mấy lần rồi."
Du Minh Trì phẩy phẩy tay bảo cậu ta đi bận trước đi, sau đó đi tới bên người Thượng Thanh: "Cậu giấu người ở đâu rồi?"
Thượng Thanh nhìn đứa bé được nhân viên y tế ôm đi, không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: "Cần tôi hỗ trợ thẩm vấn không?"
Du Minh Trì không moi ra được gì từ chỗ y, bất đắc dĩ nói: "Cậu ở bên cạnh nghe đi, đừng động thủ...!Còn nữa, cái vị ở bên cạnh cậu kia, nhớ trông chừng cho thật kỹ đấy."

Thượng Thanh nhún vai, thôi được rồi.
Vì để tiết kiệm thời gian, Du Minh Trì dẫn người một nhóm khám xét bệnh viện, một nhóm khác bắt đầu thẩm vấn.

Ngoại trừ những người trong bệnh viện, mấy người trong thôn Mạnh gia cũng bị đưa tới, trong đó bao gồm cả cô Thanh thấp béo mập ục ịch kia.

Cô Thanh không hề nhả ra một lời từ khi bị bắt tới đây, chỉ nhìn mọi người với nụ cười chế nhạo.

Bà ta hiện tại đâu còn mang bộ dáng một bà lão hiền lành tốt bụng như trước đây, mà rõ ràng là một lão yêu quái chẳng coi mạng người ra cái thá gì.
Sau khi nhìn thấy Thượng Thanh, bà ta rốt cục mới thốt ra câu đầu tiên, "Biết ngay mày không đơn giản mà.

Sớm biết sẽ bị lộ trong tay mày, tao nên bỏ thêm một vài thứ vào chén trà kia mới phải...!khặc khặc..."
Rõ ràng bên cạnh không có ai, cổ bà ta lại như bị người bóp chặt, đôi mắt trợn to lồi ra, không thốt nên lời.

Thượng Thanh lạnh lùng nhìn, mãi cho tới khi bà ta nghẹn đến đỏ bừng mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, y mới lên tiếng: "Thôi, đừng để bà ta chết dễ dàng như vậy."
Phó Liễm Tri buông tay ra, cô Thanh từng ngụm từng ngụm thở dốc, kinh hoảng nhìn khắp xung quanh, song không thốt ra một lời nào nữa.
Ngoại trừ cô Thanh, những người khác cũng chỉ là vì tiền mới đến đây làm việc.

Tới lúc này rồi, tất nhiên chẳng cần giữ giấu giếm thay ông chủ của họ nữa, không cần người tra hỏi liền nói ra toàn bộ từ đầu đến đuôi.
Sự tình phải kể từ mười mấy năm trước.
Viện trưởng tên là Mạnh Hỉ Thành, là người thôn Mạnh gia, mười mấy năm trước lúc mới tốt nghiệp học viện y khoa thì không hiểu bằng cách nào đó lại quen biết một kẻ giàu có tên là Trịnh Gia Hoa.

Trịnh Gia Hoa coi trọng y thuật của ông ta, ông ta lại nhìn trúng bối cảnh của Trịnh Gia Hoa, hai người bắt nhịp với nhau, tổ chức một đường dây mang thai hộ.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ sắp xếp thuê một căn nhà cho những cô gái bị lừa gạt tới, sử dụng họ làm người mang thai hộ, bác sĩ cũng chỉ có một mình Mạnh Hỉ Thành.

Sau đó, bọn họ kinh doanh càng lúc càng tốt, lá gan cũng càng ngày càng lớn hơn, vì thế Mạnh Hỉ Thành liền đứng ra xây một cái bệnh viện ở thôn Mạnh gia, bắt đầu sản xuất quy mô lớn.

Mấy người Thượng Thanh và Du Minh Trì nghe lời khai của đối phương, cảm thấy dùng bốn chữ sản xuất quy mô lớn để mô tả việc sinh con nghe kỳ cục không thể tả được.
Cô Thanh vẫn không khai một câu nào như cũ, mà mấy nhân viên công tác bị tóm thì liều mạng muốn lập công chuộc tội, tranh nhau khai báo tin tức mà mình biết.

Có người nói: "Bệnh viện bọn tôi có mấy loại combo khác nhau, ở chỗ quầy lễ tân đó có in tờ rơi, các anh có thể lấy ra xem.

Những thứ này đều là do viện trưởng và cô Thanh nghĩ ra.

Cô Thanh còn phụ trách lừa bắt các cô gái tới, có những cô gái không nghe lời cũng sẽ giao cho bà ta điều giáo.
"Viện trưởng thì phụ trách tiêu hủy những đứa bé không đạt yêu cầu, cùng với cơ thể mẹ đã tử vong.


Khách hàng là do giám đốc Trịnh liên hệ.

Ba người họ là nòng cốt của bệnh viện này."
Du Minh Trì khoát tay, một cậu cảnh sát trẻ chạy đi lấy một tờ truyền đơn đến.
- Combo 1: 188.000,00/thai, có thể chọn giới tính, có thể chọn cơ thể mẹ.

Tiêu hủy sẽ phải trả thêm chi phí, thủ tục khác.
- Combo 2: 388.000,00/thai, có thể chọn giới tính, cơ thể mẹ, có thể tùy chỉnh ngoại hình, có thể đặt trước ngày sinh.

Tiêu hủy không cần phải trả thêm chi phí khác.
- ...
- Combo 5: 1.800.000,00/thai, có tể lựa chọn giới tính, cơ thể mẹ, tướng mạo nhất định, ngày sinh và...!Có thể thụ thai tự nhiên.
Có thể thụ thai tự nhiên!
Ở đây đều là người trưởng thành, ý nghĩa của những lời này không ai không hiểu.

Ầm ầm hai tiếng nổ, Du Minh Trì và Du Tử Minh hai người đạp đổ hai cái bàn, hai chú cháu lúc này cùng đồng thời đứng lên mắng: "Một đám súc sinh!"
Nhân viên công tác bị thẩm tra lập tức rụt cổ lại, "Tôi tôi tôi tôi đã thành khẩn thú nhận...!Các anh, các anh đừng..đừng đánh tôi."
Thượng Thanh lạnh lùng nhìn đám người kia, nhàn nhạt nói: "Cô Thanh kia giao cho tôi đi."
Đầu đinh còn tưởng y đang nói chuyện với cậu ta, hơi do dự, "Này không hợp với quy định lắm..."
Thì thấy Du Minh Trì phủi tay, "Mau mang bà ta đi, bắt bà ta phải khai hết những thứ cần khai ra."
Thượng Thanh quay người đi, lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại hỏi rằng: "Họ Trịnh kia lúc trước tôi nghe nói hình như bối cảnh trong nhà rất sâu, có cần giúp một tay không?"
Du Minh Trì nhếch miệng, "Bối cảnh thâm hậu á hả? Biết ông đây họ gì không?"
Ngẫm lại cũng đúng...!Thượng Thanh liền dẫn cô Thanh đi vào bệnh viện.

Chỉ thấy có một mình y, thần sắc cô Thanh hơi đổi, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Thượng Thanh lôi bà ta xuống tầng tiếp theo, quay đầu lại hỏi, "Có phải cảm thấy ở trong tay tôi sẽ có cơ hội chạy trốn không?"
"Yên tâm đi.

Một lát nữa, bà sẽ không còn nghĩ như vậy đâu.

Thậm chí bà sẽ cảm thấy quay về bên trên còn đỡ khổ hơn."
Y mỉm cười mở cánh cửa phòng tiêu hủy ra, trong nháy mắt, tiếng thét thảm thiết thê lương từ bên trong truyền ra.
Hết chương 47.