Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 29




Chương 29: Quả là hủy diệt nhân tính! " Mọi người nói đi, súc sinh như thế..."

Edit: Hanna

Thượng Thanh nói xong câu kia, móc quẻ bàn ra tính một quẻ, sắc mặt lập tức biến đổi, "Không xong! Chị ấy sắp hóa thành ác quỷ rồi!"

Mấy người Mạnh Hoài ai nấy đều giật mình, "Hả? Vậy phải làm sao đây?"

Thượng Thanh: "Hôm nay người bị cắn ác liệt nhất là ai? Chị họ cậu rất có thể là đi tìm kẻ đó."

Bố Mạnh, "Chú hai Trương bị cắn vài nhát lận, nhà ông ta ở phía đông trấn Bạch Thủy, chú đưa các cháu đến đó."

Thượng Thanh ra hiệu cho ông dẫn đường, đoàn người vội vội vàng vàng xuất phát.

Mà lúc này, mặt trời đã chìm vào lòng đất, màn đêm kéo xuống. Trên bầu trời mây đen che trăng, tiếng kêu quỷ dị của cú mèo từ đâu đó truyền đến.

Trong nhà chú hai Trương, mấy tên đàn ông đang tụ tập lại một chỗ cùng nhau uống rượu.


Mấy người này đều tham gia buổi tế tổ hôm nay, một tên trong đó vỗ đùi, "Không biết là lão tổ tông nào hôm nay tức giận lớn như vậy, làm tôi sợ muốn chết!"

Một tên khác nhấp một ngụm rượu, "Ai biết có phải lão tổ tông hay không, mộ tổ chúng ta mấy năm nay không dời đi đâu, năm nay mới chôn một người xuống." Hắn ta quay đầu nhìn chú hai Trương, "Chú hai à, chú nói hôm nay có phải là con bé Trương Mạn Nhân kia tác oai tác quái không?"

"Cháu nói mà, không nên chôn con nha đầu này vào mộ tổ, vô duyên vô cớ phá hỏng phong thủy. Một đứa con gái lỗ vốn chưa lấy chồng, chết rồi tùy tiện chôn vào xó xỉnh nào đó không được à?"

Một tên khác lại nói: "Còn không phải là do bà nội hồ đồ của nó sao? Bắt chôn nó vào khu mộ tổ mới giao căn nhà ra. Vẫn là chú hai thông minh, cuối cùng cũng coi như đuổi được bà già kia ra ngoài. Nghe nói trấn Bạch Thủy không bao lâu nữa sẽ khai phá thành khu du lịch, vị trí ngôi nhà đó tốt như vậy, lúc thu hồi khẳng định được bồi thường không ít tiền! Khà khà, lần này có thể phát tài rồi!" phihan.wordpress


Chú hai Trương cau mày, "Đuổi ra ngoài là sao hử? Bố con bé Trương Mạn Nhân mất sớm, nhang đèn nhà đó đã sớm đứt đoạn, căn nhà ấy vốn nên thu hồi về làm tài sản của gia tộc. Cho hai bà cháu nhà nó ở một thời gian dài như vậy chính bởi vì coi bọn nó là thân thích. Chẳng lẽ còn để Trương Mạn Nhân đến lúc lấy chồng mang đi làm của hồi môn phỏng?"

Hai người còn lại đều cười nịnh nọt, "Vâng vâng vâng chú hai, là chúng cháu nói sai, đây đây đây, chúng cháu mời chú một chén! Chú đây là có mắt nhìn xa trông rộng, chúng cháu nào có so sánh được với chú!"

Chú hai Trương bị hai người câu này câu kia nịnh nọt đến sướng rơn lỗ tai, bưng chén rượu lên uống một ngụm.

Trong bóng tối ngoài cửa sổ, một nữ quỷ nhìn ba kẻ này, trong mắt tràn đầy hận ý, móng tay dần dần biến đỏ từng tấc, trong miệng liên tục lẩm bẩm, "Còn thiếu một tên..."


Ba người uống được một lúc, không bao lâu sau có một người đẩy cửa tiến vào. Người mới tới còn rất trẻ, đeo một cặp kính mắt, nom như một người hiền lành có học thức.

Nhưng mà khi thấy kẻ này, đôi mắt nữ quỷ đột nhiên biến đỏ, hận ý mãnh liệt làm cho hồn thể của cô phát run!

Trước bàn rượu, một tên đàn ông trong đó ngẩng đầu, "Ô, Kế Tông về rồi đấy à?"

Trương Kế Tông cười chào hỏi, "Bố, anh họ, mọi người đang nói chuyện gì đấy?"

Anh họ bên nội to mồm nói rằng: "Đang, đang nói con nha đầu chết tiệt Trương Mạn Nhân kia đấy. Chết rồi còn được tiến vào mộ tổ... Nhắc mới nhớ, khi còn bé chú em còn nói muốn lấy con bé đó nhể, ha ha ha..."

Trương Kế Tông biến sắc, cười gượng hai tiếng, "Anh họ đừng nói đùa, lúc đấy em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mọi người đều là thân thích mà. Chuyện này sau này không nên nhắc lại."
Anh họ gật đầu, "Đúng, đúng là bây giờ cậu đã là sinh viên, muốn loại con gái kiểu gì chả được..."

Trương Kế Tông thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn bố gã một cái, chú hai Trương phất phất tay với gã.

Ngay tại lúc này, đèn trên đỉnh đầu vụt tắt vụt sáng mấy lần rồi tắt ngóm, trong phòng đen kịt một mảnh.

Trương Kế Tông: "Đứt cầu dao rồi à? Để con đi xem thử..."

Nhưng mà còn chưa đợi gã quay người, một vệt bóng đen xuất hiện trước mặt gã, ánh trăng trắng lợt chiếu ra khuôn mặt dài thượt của nữ quỷ, Trương Kế Tông sợ đến gào thét một tiếng, "Quỷ, có quỷ!"

Bên cạnh bàn rượu, một tên đàn ông uống say trong đó nhìn thấy tình cảnh này, cổ họng một tiếng cũng không nghẹn ra được, trực tiếp bị dọa hôn mê trượt người xuống dưới gầm bàn. Chú hai Trương cùng vị anh họ kia cùng nhau sợ nhảy dựng lên!
Ma nữ cười lạnh một tiếng: "Trương Kế Tông à, mày mà cũng biết sợ ư? Không phải mày gan to không sợ trời không sợ đất sao?"

Trương Kế Tông sợ đến run lẩy bầy, nhưng cũng nhận ra người đó, "Cô, cô là Trương Mạn Nhân? Đừng... Van xin cô, van xin cô tha cho tôi... Đừng gϊếŧ tôi..."

Anh họ đánh bạo quát lên, "Trương Mạn Nhân, cô tự mình ngã chết, tìm Kế Tông làm gì? Chúng ta dù gì đi nữa cũng là người một nhà..."

Trương Mạn Nhân hung ác tát bay tên đó đi, "Ai cùng đám súc sinh bọn mày làm người một nhà hả?"

Tên anh họ va đầu vào tường hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại hai bố con nhà chú hai Trương.

Mắt thấy nữ quỷ lai giả bất thiện, chú hai Trương càng lúc càng giận, giọng căm hận nói: "Trương Mạn Nhân, mày nghĩ lại cho kỹ đi! Bà nội mày còn sống đấy, nếu bọn tao chết rồi, mày xem còn có ai tới chăm sóc bà ta!"
Ông ta không nói cái này thì thôi, vừa nhắc tới oán khí trên người Trương Mạn Nhân đột ngột bạo phát, quần áo màu trắng nhuộm đỏ như máu, khuôn mặt quỷ hiện lên dữ tợn, "Trương Đỉnh Phong! Ông dám uy hiếp tôi! Đồ súc sinh! Tôi muốn mạng của ông!"

Mắt thấy Trương Mạn Nhân bị oán khí nuốt chửng đã không còn thần trí, móng tay đỏ tươi như máu duỗi ra muốn đâm vào lồng ngực chú hai Trương.

Đúng lúc này, một tấm bùa từ đằng xa bay tới, đánh bay móng tay của cô ra.

Trương Mạn Nhân tức giận đến phát điên, hai mắt chảy ra huyết lệ, đầu quay phắt lại, hướng về phía người đang xông tới, "Vì sao cậu lại muốn giúp lão ta? Các người vì sao đều muốn giúp lão ta? Vì sao..."

Thượng Thanh liền tung ra một tấm bùa nữa, ngăn cản âm khí của nữ quỷ, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trương Mạn Nhân còn chưa triệt để hóa thành ác quỷ, còn có thể cứu được.
Y trực tiếp bấm chỉ quyết ổn định Trương Mạn Nhân lại, sau đó thu cô vào bùa dưỡng hồn.

Đợi làm xong những chuyện này, người phía sau mới hồng hộc đuổi tới.

Nhà họ Trương hiện giờ trông rất thê thảm, cửa và cửa sổ đều bị gió âm của Trương Mạn Nhân thổi bay, trong phòng lộn xà lộn xộn. Chú hai Trương và Trương Kế Tông bị dọa ngất đi không nói, còn hai tên đàn ông khác đã sớm ngất xỉu rồi, lung tung vặn vẹo nằm một chỗ, đột nhiên nhìn vào chẳng khác gì thảm án diệt môn cả.

Mạnh Hoài cả kinh nấc lên, "Bọn...bọn họ không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?"

Thượng Thanh chán ghét nói: "Gọi xe cứu thương làm gì, chết chưa hết tội."

Mạnh Hoài vừa nghe liền hiểu mấy kẻ này không phải là người tốt lành gì, liền nói lái sang chuyện khác hỏi: "Vậy, vậy cậu tìm được chị họ chưa? Chị ấy không sao chứ?"
Thượng Thanh cất lá bùa dưỡng hồn vào trong túi, "Hiện tại chị ấy oán khí rất nặng, thiếu chút nữa đã hóa thành ác quỷ. Đêm nay tôi phải giúp chị ấy hóa giải oán khí, khoảng chừng ngày mai sẽ có thể nói chuyện được rồi."

Mấy người còn lại nhanh chóng gật đầu, tuy nghe không hiểu thế nhưng cảm thấy rất là lợi hại.

Đoàn người về nhà, Thượng Thanh giúp nữ quỷ hóa giải oán khí suốt một đêm, buổi sáng đi ngủ bù, đến chiều thì Trương Mạn Nhân đã khôi phục lý trí.

Tới lúc hoàng hôn, Thượng Thanh triệu hoán hồn phách Trương Mạn Nhân ra. Không có oán khí thêm vào, dung mạo của cô kỳ thực rất điền đạm, nhìn dịu dàng nết na, thân hình cũng không cao, lại rất gầy. Cô mặc một chiếc áo len trắng, sau gáy có một lỗ thủng to, phía sau lưng toàn bộ đều là máu, đây chính là bộ dáng lúc chết của cô.
Trương Mạn Nhân nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt còn có chút ửng đỏ, mà vẻ mặt rất lý trí, đầu tiên là lạy dì Mạnh và chú Mạnh một cái, "Chú, dì, cám ơn hai người nguyện ý đến thăm cháu."

Thượng Thanh đã mở thiên nhãn cho mấy người trước rồi, bởi vậy mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy cô.

Dì Mạnh nhanh chóng xua tay, kìm nước mắt nói, "Nhân Nhân à, cháu ngoan, đừng nói như vậy..."

Đôi mắt Trương Mạn Nhân cũng đỏ lên, chỉ là cô hiện giờ đã là hồn thể, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

Thượng Thanh gõ bàn một cái nói: "Bây giờ chị nói đi, vì sao chị lại có nhiều oán khí như thế? Hai bố con Trương Đỉnh Phong kia đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà đến mức bị rắn cắn ở trong mộ tổ của mình?"

Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Trương Mạn Nhân trong nháy mắt dữ tợn lên, giọng căm hận nói: "Hai kẻ này quả là súc sinh! Tôi ra nông nỗi này tất cả đều là do bọn họ ban tặng." phihan.wordpress
Vì thế, Trương Mạn Nhân kể lại chuyện, mọi người đều nghe được một câu chuyện thấm đẫm máu và nước mắt.

Bố mẹ Trương Mạn Nhân mất sớm, cô và bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Bà cháu hai người không có thu nhập gì, trước khi Trương Mạn Nhân lớn lên đều dựa cả vào việc bà nội Trương nhặt rác mà sống. Cũng may bố Trương Mạn Nhân để lại cho hai người một căn nhà tránh mưa tránh gió, ngược lại cũng không quá sợ nay đây mai đó.

Mà không biết từ khi nào bắt đầu, trấn Bạch Thủy truyền ra một tin tức: nghe đồn trấn Bạch Thủy sắp bị khai phá thành khu du lịch, có thể sẽ bị thu hồi đất đai. Trong đó căn nhà của Trương Mạn Nhân ở vị trí địa lý cực tốt, nếu được đền bù thì nhất định sẽ được đền một số tiền lớn.

Tiền tài động lòng người, tộc nhân Trương gia bắt đầu rục rà rục rịch. Đặc biệt là chú hai Trương đã vì chuyện này mà tìm bà nội Trương rất nhiều lần, lời trong lời ngoài đều nói sau này Trương Mạn Nhân phải gả ra ngoài, là người ngoài, chả lẽ cơ ngơi này sau này phải sang tặng cho kẻ khác?
Trương Mạn Nhân và bà nội Trương đều không chịu nổi phiền toái, nhưng mà hai người bà cháu họ thế mỏng lực bạc, không nghĩ ra được biện pháp nào, đành trốn chui trốn nhủi trong nhà.

Nhưng ai có thể ngờ tới, chuyện càng buồn nôn hơn ở phía sau.

Nếu như nói chú hai Trương là kẻ súc sinh, thì con trai ông ta Trương Kế Tông hoàn toàn là kẻ biếи ŧɦái! Trương Mạn Nhân không chỉ một lần phát hiện Trương Kế Tông trốn ở bên ngoài cửa sổ nhà cô nhìn lén cô tắm rửa, thậm chí còn lén chụp hình lại.

Trương Mạn Nhân không nhịn được nữa, muốn báo cảnh sát, Trương Kế Tông nhất thời sợ hãi nói lại cho bố gã. Không ngờ bố gã không những không quản giáo con trai mình mà ngược lại còn đi uy hiếp Trương Mạn Nhân, nói nếu như cô dám báo cảnh sát liền nói chuyện này cho bà nội Trương, còn đem hình của cô phát tán đi khắp nơi.
Trương Mạn Nhân không dám lấy bà nội ra mạo hiểm, chỉ có thể nuốt giận vào trong lòng. Mà Trương Kế Tông có bố gã dung túng, ngược lại càng ngày càng ghê tởm hơn, nhiều lần cố gắng đột nhập vào nhà cô...

Buổi tối hôm trước khi Trương Mạn Nhân chết, bởi vì tăng ca về nhà muộn, Trương Kế Tông không đợi nổi nữa, dĩ nhiên nghênh ngang chặn cô lại giữa đường. Trong lúc tranh chấp, gã không cẩn thận đẩy Trương Mạn Nhân ngã xuống mương nước bên đường.

Kỳ thực lúc đó Trương Mạn Nhân còn chưa có chết, chỉ là sau gáy bị thủng một chỗ. Thế nhưng Trương Kế Tông sốt ruột gọi điện thoại cho bố gã, sau khi bố gã chạy tới, nhìn thấy máu me khắp người Trương Mạn Nhân, bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ điên rồ: Nếu như con bé này chết rồi thì chỉ còn lại bà nội Trương một bà già gần đất xa trời, cái nhà kia chẳng phải không còn người nào tranh giành với ông ta nữa?
Vì thế hai người trơ mắt nhìn Trương Mạn Nhân giãy dụa trong mương nước, cố gắng trèo lên hết lần này đến lần khác, móng tay cũng bị mài ra máu, van lạy cầu xin, âm thanh càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi cô trút một hơi thở cuối cùng.

Sáng này tiếp theo, Trương Mạn Nhân bị người ta phát hiện, thi thể đã cứng đờ.

Hận thù quá sâu, nữ quỷ chỉ lưu lại hai dòng huyết lệ, "Mọi người nói đi, súc sinh như thế có đáng chết hay không? Bọn chúng có đáng chết hay không?"

Hết chương 29