Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 20






Trần Chi Vọng trở lại đã khuấy động một vùng nước sâu trong bệnh viện.

  
Manh Manh đến cơm cũng chẳng thèm ăn đã lao đi gặp mục tiêu mới của mình.

Quý Hành vừa đổi một lồng bánh bao hấp vẫn còn nóng hổi, cảm thấy hơi lãng phí, dù sao Trần Chi Vọng cũng qua bên này mà, vội làm gì, vì thế cậu bắt đầu chuyên tám vào việc ăn bánh.
  
Vừa ăn xong bánh, đang đi dọn bàn thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Chi Vọng một tay cầm điếu thuốc, một tay chống lên khung cửa, dùng ánh mắt đánh giá Quý Hành.

  
"Cậu có phải là Quý Hành không?" Trần Chi Vọng quan sát người đó từ đầu đến chân xong rồi nói.

"Lấy đồ đạc, đi theo tôi đến khu phẫu thuật."
  
Thay vì làm bác sĩ, Quý Hành nghĩ anh ta thích hợp làm một tên cướp này nọ hơn.

Manh Manh đang đứng bên cạnh anh ta, vừa nghe đã kéo Quý Hành: " Vâng thưa bác sĩ Trần, chúng em xong liền."
  
Bọn họ cũng không có đồ gì nhiều nên dọn cũng nhanh, nhưng dù họ chỉ ở trong phòng có vài phút thì ông cố nội ở ngoài vẫn một biểu cảm khó ở như cũ, điếu thuốc trong miệng anh ta chỉ còn một nửa, xuyên qua đám khói nhìn Quý Hành và Manh Manh, không nói câu nào quay đầu đi.

Manh Manh đi đằng sau thì thầm với Quý Hành: " Anh ta vừa về đã cãi nhau với viện trưởng một trận, chắc giờ đang thấy khó chịu đó."
  
Quý Hành nhẹ nhàng nhấp khóe miệng, "Anh ta cũng biết khó chịu sao? Thật ngạc nhiên đó." Còn tưởng là súng máy hoả tiễn vô tình gì gì đó cơ chứ.
  
Trên đường đi đến khoa phẫu thuật gặp rất nhiều người, ai cũng chào hỏi Trần Chi Vọng, có vẻ rất vui khi anh ta quay lại, nhưng anh ta đối với ai cũng chỉ chào hỏi cho qua, không có ý nào là muốn nói chuyện.
  
Khi mọi người vừa đến khu phẫu thuật thì có một chàng trai cũng tóc xanh lá lao ra hô to:" Anh Trần." Sau đó cậu thấy hai người Quý Hành và Manh Manh: "Ai là người mà viện trưởng yêu cầu chăm sóc đặc biệt vậy anh?"

  
Trần Chi Vọng bĩu môi chỉ Quý Hành: "Người này đây, có vẻ nhỏ hơn cậu đấy.

Cậu chịu trách nhiệm đem theo bọn họ nhé!"
  
"Em làm sao mà đem theo hai người bọn họ, em còn phải dựa vào anh mà anh Trần...!"Cậu ta nhìn chằm chằm đám khói bay lên từ tay Trần Chi Vọng từ nãy giờ," Còn có chuyện này, em cũng muốn...!"
  
"Vậy thì cậu cứ mơ đi", Trần Chi Vọng phản bác rất không thương tiếc.

"Anh trai cậu đây đã không còn nhiều hàng tồn kho.

Cậu ăn của anh, còn muốn lấy luôn thuốc của anh à?"
  
Quý Hành đột nhiên nghĩ đến gì đó và hỏi: " Phó Bằng Lan cũng hút thuốc à?"
  
Hai người dừng lại và quay đầu nhìn cậu.

Hình như không nghĩ đến cậu dám gọi thẳng tên của viện trưởng như thế.

Trần Chi Vọng khoé miệng giật giật: "Có hút, hút nhiều nhưng không có nghiện.

Nhiều lúc phẫu thuật mấy đêm phải dùng nó để có tinh thần." Trần Chi Vọng nghĩ đến gì đó, quay lại nói với thanh niên trẻ tuổi: " Minh Lang, cậu đi lấy đồ ăn sáng cho bọn họ đi."
  
" Ok! "Thanh niên tên" Minh Lang "nhanh chóng chạy đi.

  
Trần Chi Vọng đưa Quý Hành đến phòng nghỉ của Phó Bằng Lan, mở cửa:"Các phòng khác hiện đã có người ở.


Mặc dù không có cách nào để liên lạc với viện trưởng ngay lập tức, nhưng vì hai người quen nhau, nên tôi nghĩ cậu ở phòng anh ấy sẽ không gặp rắc rối gì lớn đâu.

"
  
Quý Hành hài lòng," Không thành vấn đề.

"
  
Minh Lang mang một đống đồ ăn tới.

Có lẽ là do không biết hai người thích gì nên mỗi thứ mang một ít đến.

Quý Hành ăn một ít rồi vào phòn ngồi, Manh Manh không thể không chọn đồ ăn từ những thứ được mang tới.

Nếu trước kia thì chỉ cần có đồ ăn là Manh Manh vui rồi, nhưng từ ngày có Quý Hành thì cô cũng nâng cao chất lượng đồ ăn của mình hơn rồi, miễn cưỡng chọn một ít: "Tí nữa tôi ăn, không vội gì."
  
Minh Lang có thể nhìn thấy sự ghét bỏ của người kia trong nháy mắt.

Trai trẻ thì dễ xúc động, nên cậu không vui ra mặt: " Giờ này còn kén cá chọn canh cái gì, đồ ăn này tụi tôi phải đi qua bao nhiêu phó bản mới thu được đấy."
  
Ngay khi Minh Lang nói, Trần Chi Vọng mới nghiêm túc nhìn Manh Manh, sau đó thấy màu tóc của cô nàng thì nhíu mày lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Manh Manh ngay lập tức nói với anh ta: "..

Đừng nghĩ rằng tôi béo sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của tôi nhé, chỉ số nhanh nhẹn của tôi cao lắm á.


Ngay cả khi tôi béo thì cũng là cô nàng béo nhanh nhẹn đó nha."
  
Cho đến khi làn khói cuối cùng tàn đi thì anh ta mới vứt điếu thuốc vào sọt rác, "Tôi không nghĩ rằng cô béo", Trần Chi Vọng mặt không có tí biểu tình nói, "Tôi nghĩ rằng cô đang mang thai."
  
Ngọn lửa nhỏ mà Manh Manh vừa đốt lên đã bị dập tắt một cách "phũ phàng" như vậy, Quý Hành cảm thấy cô thảm không nhìn được luôn, lẽ ra nên nói cổ từ bỏ cho rồi.
  
"Bác sĩ Trần, tôi mới hai mươi sáu tuổi, và tôi không có bạn trai!" Manh Manh dãy dụa hấp hối.
  
"Cô mới hai mươi sáu", bác sĩ Trần nghiêm nghị nói, "Còn tôi hai mươi lăm."
Manh Manh: "..."
  
Nhìn thấy Manh Manh ủ rũ, Quý Hành lâyd từ trong tủ giữ đồ ra một đống mứt hoa quả, trái cây, vv cho Minh Lang, "Manh Manh không có ý xấu, chỉ là mấy cái kia thực sự không phù hợp với khẩu vị của cổ.

Đây có thể coi nhue trao đổi với mọi người không?"
  
Minh Lang mừng đến nỗi không khép được miệng, phải đến khi cầm quả táo trong tay mới thấy chân thật, giật mình nói với Trần Chi Vọng, "Anh à, lâu rồi em không được nếm mùi vị của trái cây..." Đặc biệt là nó rất tươi.

  
Trần Chi Vọng lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ Quý Hành, nhìn chằm chằm vào cái đầu đang được bao phủ chặt chẽ của cậu, "Cậu cũng bị xanh rồi hả?" =)))))))
  
Quý Hành: "..."
  
Minh Lang hứng thú nhìn đồng loại của mình, "Vậy cậu lấy ra nhiều thế không đau lòng hả? Tôi trồng lúa mì nhanh nhất cũng phải cả ngày mới thu hoạch được.

Trái táo này tính ra cũng phải cả tháng, cậu lại..."Cậu ta nghĩ mãi không hiểu.

Quý Hành giải thích với họ: "Có sự khác biệt về cấp độ.

Kỹ năng gieo trồng của cậu cấp mấy? Tôi là 9." Trước đây cậu không chú ý lắm, mãi đến khi ra khỏi rừng Mê Lộ, cậu có tưới cho chậu thù du mới hiểu.
  
"Cấp chín?" Minh Lãng kêu lên, "Tôi mới cấp hai."
  

Quý Hành không nói gì, cũng không muốn nói, xem ra là cậu còn xanh hơn người anh em này.

  
Minh Lang hưng phấn chỉ vào đám cỏ bao quanh tòa nhà phẫu thuật, "Nhìn xem, cây lê tôi trồng trước khi rời đi đến giờ cũng không có quả, cho nên tôi chỉ thu thập một ít thảo dược đổi ra ít thuốc men.

Nếu cậu muốn có thể dùng mảnh đất đó đi."
  
Quý Hành thì đang lo không có chỗ trồng, còn Trần Chi Vọng thì nghĩ sâu xa hơn, giao nhiệm vụ cho Minh Lang." Đi tìm một số người vây mảnh đất kia lại.

Xung quanh làm như một nhà kính, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy bên trong, quan trọng nhất là không được nói chuyện Quý Hành ra ngoài nghe chưa? "
  
"Tôi sợ sẽ có nhiều ánh mắt xấu xa dán vào." Nói xong anh ta nhìn Quý Hành như thể đang nhìn vào một trạm cung cấp thực phẩm di động, và cuối cùng trên mặt anh ta cũng nở nụ cười:" Xem ra anh cả nói không sai, thay chúng ta chuẩn bị thật chu đáo, cậu ở đây đợi ảnh đi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."
  
Thời điểm hai người rời đi cười đến......!làm Quý Hành sởn cả tóc gáy.

Cậu nhanh chóng lấy ra một ly nước ép cà rốt uống cho đỡ sợ, còn đưa cho Manh Manh thêm đồ ăn, "Ăn nhiều chút đi Manh Manh.

Ăn no mới có sức theo đuổi mục tiêu mới."
  
"Đúng rồi!" Trái tim Manh Manh lúc nãy như hoá thành tro, mà tro thì dễ bắt lửa lại lắm: " Ăn no mới có sức giảm cân."
  
Quý Hành không ngờ nhóm người mặc áo khoác trắng cầm dao mổ của bệnh viện lại làm việc chăm chỉ và nhanh chóng như vậy, chỉ mới một tiếng đã xong hết.

Minh Lang quay trở lại, nhìn chằm chằm đống bánh chưa ăn xong của Manh Manh mà thèm thuồng, nhưng anh vẫn có chút liêm sỉ "Nhân bánh bao của mọi người là gì vậy? Tôi ngửi không ra được."
  
"Cậu muốn ăn hả?" Manh Manh cầm bánh bao giơ trước mặt Minh Lang: "Muốn ăn thì trao đổi ngang giá."
  
Quý Hành lắc đầu đi ra ngoài, cậu định đi dạo nhà kính xem có thể trồng trước cây gì không.

.