Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 12






Sau khi ăn xong, bốn người lại đi vòng quanh căn nhà.

Manh Manh bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ này không có manh mối, "Nhiệm vụ là tìm Sofia, tên là con gái, nhưng trong nhà này chỉ có một đứa bé trai.

Có khi nào nó là nữ giả nam không?"
Quý ngài mặt nạ lắc đầu," Thằng nhóc đứng tiểu.

"
Manh Manh:"...!"
Quý Hành:"...!"
" Anh nhìn thấy nó khi nào? "Manh Manh khó hiểu," Khả năng quan sát của anh mạnh thiệt á? Lúc nãy tôi nghĩ tầm bậy rồi...!"
" Lần trước khi vào phó bản tôi đã thấy ",
ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ lướt qua Manh Manh và dừng lên người cô bé bên cạnh " Cô ta cũng là lần thứ hai.

Trùng hợp đụng phải cô.

"
Phỉ Phỉ cúi đầu xấu hổ, nói:" Xin lỗi, em không định giấu chị chuyện này, nhưng em cũng muốn......!Đạt tiêu chuẩn cho phó bản cấp ba.

"
" Ồ, không ai trách dm cả, "Manh Manh vỗ về cô an ủi," Chị hâm mộ em còn không kịp, có gì mà xin lỗi đâu.

"
Bây giờ chỉ chứng minh được Thuỵ Mộng nói dối.

Không có thông tin nà có giá trị hơn.


Bốn người quyết định đi xa hơn một chút, nhưng họ đi bộ một lúc lâu mà vẫn không thấy gì cả.

Thay vào đó, mặt trời bắt đầu lặn và bóng tối trong rừng bắt đầu lan rộng ra.
QUÝ hành cảm thấy ở đây không thích hợp đi tiếp, đặc biệt là sau khi nghe thấy âm thanh của nhiều loài động vật đã xuất hiện, vì vậy bốn người quyết định quay trở lại nhà và kiểm tra lại vào ngày mai.

Trước mắt chỉ biết ở đây không có phương tiện di chuyển, khả năng hoàng cung cách đây không xa lắm.
Quý Hành vừa quay người đi được hai bước, người đàn ông bên cạnh đã đưa tay ra chạm vào cậu, ra hiệu cho họ quay đầu lại.

Quý Hành vừa quay lại đã nhìn thì thấy đám nai đang uống nước ở một hồ nhỏ cách đó không xa.

Cái hồ hình như đang cạn dần, chỉ còn lại một mảnh nhỏ.

Chỉ nhìn từ góc độ này, vũng nước...!phản chiếu những đám mây hoàng hôn phía chân trời, đỏ rực cả một vùng, dường như đó không phải là một vũng nước mà là một vũng máu.
Manh Manh đưa đầu thăm dò, "Phong cảnh đẹp quá, nếu không phải đang ở trong phó bản tôi đã chụp vài tấm rồi.

À quên mất, điện thoại không dùng được nữa."
Quý Hành kéo cô: " Đi thôi, đây không phải nơi tốt lành gì."
Người đàn ông đeo mặt nạ và Phì Phỉ đồng ý, nhưng Manh Manh lại lưu luyến cảnh ở đây, thuyết minh ngày mai sẽ quay lại đây một chuyến.
Mọi người vội vã trở về phòng trước khi trời tối một cách ăn ý.

Thuỵ Mộng đã không xuất hiện nhiều từ buổi chiều, mọi người cũng không có ý định trao đổi thông tin, tất cả quay trở lại phòng và đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, Quý Hành không cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu liếc nhìn mặt trăng đang dần mọc trên bầu trời, phòng này có góc nhìn cũng không tệ lắm, sau đó đóng rèm cửa trong phòng.


"Hy vọng nửa đêm tôi không bị giật mình tỉnh lại thấy ngoài cửa sổ có một đám mắt màu xanh lục."
Manh Manh cũng có hơi sợ:" Tôi chỉ biết rằng đôi mắt của loài sói có màu xanh lục."
Họ thổi đèn và nằm trên giường từ sớm.

Buổi tối, hai cô gái trên giường trò chuyện cùng nhau, Quý Hành nghĩ đến điều gì đó đột nhiên ngồi dậy, sau đó nhìn sang giường bên kia.

Người đàn ông kia đang ngủ cũng phải đeo mặt nạ, có lẽ anh ta đã quen với cô đơn trong thế giới, tâm phòng bị cũng lớn hơn.
Lúc đầu Quý Hành hơi không ngủ được, lúc nào cậu cũng nghe thấy tiếng "thịch thịch thịch" trên lầu, không biết cậu nhóc đang làm gì, nhưng khi cậu mở mắt ra thì hình như mọi người đều đã ngủ, vì thế cậu cũng giả vờ che đầu nhắm mắt lại.

Nhưng thực sự đã ngủ quên luôn.
Chỉ là giấc mơ này...!Quý Hành mơ cậu bị đám nai đuổi theo, cậu thì đang chạy không ngừng.

Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một đám mắt xanh, hồm há to đầy máu, nhịn không được che lại đám tóc xanh lè trên dâud, "Đừng đuổi, đừng đuổi, đây không phải là mắt của tụi bây, càng không phải là đồ ăn của tụi mày."
Nhưng tụi nó vẫn đuổi theo, Quý Hành chạy đến một căn nhà, đang muốn kêu cứu thì thấy cửa phòng mở ra, bên trong là một người phụ nữ tóc đỏ cầm dù.

Quý Hành hơi nghi ngờ, vì hôm nay cậu chưa hề gặp cô ta, với lại trời không có mưa mắc gì cầm dù?
Quý Hành nghi ngờ vươn tay ra, trời đột nhiên đổ mưa, từng giọt từng giọt đập vào lòng bàn tay, mặt, cánh tay, Quý Hành nhìn kỹ lại, đó không phải hạt mưa, rõ ràng là máu.

Cậu bỗng cảm thấy trên môi đau đớn, xui rồi, đây là máu độc.
Quý Hành bất ngờ ngồi dậy, thở hổn hển, nhìn căn phòng tối mịt mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng đau đớn giữa môi là thật.

Cậu duỗi tay sờ sờ mới nhận ra mình đang ngồi cạnh người sống, mới hiểu ra người này cứu mình.
"Cảm ơn," Quý Hành nhàng nói, sau đó trầm giọng than thở, "Không phải anh đã nói nhìn cũng không bị sao hả?"
"Không sao thật mad," người đàn ông đeo mặt nạ cười nói, "Không phải anh đã đánh thức em sao? "
Cái trán của Quý Hành vẫn còn đầy mồ hôi, cậu đưa tay ra lau," Lúc nãy anh chỉ cần lấy một chậu nước tạt là được, nhanh hơn nhiều ", cậu đã tỉnh lại một hồi mà cơn đau vẫn không giảm bớt.
Bên kia im lặng một lúc, Quý Hành còn nghĩ bên kia có thể cảm thấy cậu biết tốt xấu, ai dè bên kia cười nhạt nói, "Em còn nhỏ mà đã tàn nhẫn với bản thân mình thế.


Nếu anh mà bị tạt nước..

chắc mai không thể ra gặp người khác."
Hai cô gái trên giường dường như vẫn ngủ rất ngon khiến Quý Hành đột nhiên trở nên lo lắng," Họ sẽ không...!"
" Không sao, "Người đàn ông nói xong đứng dậy và quay lại chỗ của mình," Hãy nghe kỹ, đồng đội của em vẫn đang nói mớ trong giấc ngủ.

Còn người kia, tôi nghĩ người đã nhiều lần vào phó bản sẽ không bị mơ kiểu này đâu.

"
Quý Hành nghĩ cũng đúng nên nằm trở lại trên giường.

Lúc này cậu chưa ngủ được nên có thể nghe thấy tiếng người đối diện nằm xuống, Quý Hành định mở miệng thì bên kia đã lên tiếng trước, "Tên em là Quý Hành đúng không? Tôi đã nghe đồng đội gọi em thế."
Quý Hành nói, " Vậy anh tên là gì?"
"Em có thể gọi anh bằng bất cứ điều gì em muốn, nếu em thích, em có thể gọi anh là Phó Bằng Lan.

"
Quý Hành đen mặt nói:"...!Không, em sẽ gọi anh là Mr.

Mask.

Tôi nghĩ đây là một cái tên rất đỉnh.

Nói tiếp, hình như đây là lần thứ hai anh cứu em.

"
Mr Mask: "Nhất định sẽ có lần thứ ba và thứ tư."
Quý Hành: "..." Cậu không hiểu sao phát hiện da mặt người này dày thật đó...! giọng nói thì có vẻ nghiêm túc, mà lời nói lại có hơi..

trẻ con...
Bất giác Quý Hành ngủ thiếp đi.


Khi cậu tỉnh lại thì rèm phòng đã vén lên.

Quý Hành xoay người dậy, phát hiện trong phòng chỉ còn một mình cậu.
Cậu đứng dậy và dọn dẹp.

Cánh cửa mở ra.Mr Mask mang một ít thức ăn đi tới.

Quý Hành nhận lấy rồi ăn một miếng mà không nghi ngờ gì.

Có điều vị không ngon lắm: "Đồ ăn này để từ khi nào vậy?"
Mr Mask lắc đầu, "Anh không biết, cái này là lấy từ phòng bên cạnh...!dường như người đã đi hết."
"Không có ai?" Quý Hành sửng sốt, "Đó...!đó là gì?"
Me Mask cắn bánh mì, "Mùi vị thực sự kém hơn nhiều so với thức ăn của em, nhưng không sao cả.

Em có thể để dành cho trường hợp khẩn cấp."
Quý Hành mở ô chứa đồ ra.

Đúng vậy, theo việc không gian rộng ra, cái thứ này hiện tại không thể gọi là ô đựng đồ nữa rồi, bên trong toàn là đồ ăn.

Người đàn ông bên cạnh ăn xong một cái bánh mì, lại lấy từ chỗ Quý Hành một cái Hamburger.
Quý Hành để lại một ít thức ăn cho Manh Manh và Phỉ Phỉ, còn mình thì cầm lấy một bát cháo.

Cậu cúi đầu xuống thấy Mr Mask đang đặt một cuốn sổ trên bàn.

"Đây là cái gì?"
Mr.

Mask: "Anh nhặt được nó trên lầu nhưng chưa có thời gian để xem nó."
Quý Hành: "..." nói chung cũng là trộm của người khác hả..