Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 6






Tết Nguyên Tiêu rất nhanh đã đến, ngày hôm ấy bầu trời trong xanh, quang đãng mát mẻ, lại vừa vặn không phải lâm triều, cho nên buổi sáng các đại thân đều ở nhà nghỉ ngơi, đợi qua giữa trưa, khi mặt trời không còn nắng gắt nữa sẽ cùng Thánh Thượng đi dạo Ngự Hoa Viên.
Cố Nguyên Bạch ngủ một giấc thẳng đến trưa, sau khi rửa mặt ăn trưa xong thì bên ngoài đã có đại thần đứng chờ.

Trong tẩm cung đã chuẩn bị sẵn sàng y phục của ngày xuân, Cố Nguyên Bạch chọn một kiện thường phục màu trắng có thêu hoa văn hình rồng bằng tơ vàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác hoa văn màu xanh lam, đầy mặt ý cười ra khỏi tẩm cung.
Chư vị đại thần mang theo nhi lang nhà mình, hành lễ với Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng vạn an.”
Hôm nay ngủ đủ giấc tinh thần sảng khoái, cho nên Cố Nguyên Bạch rất có tinh thần, khóe môi nhếch cao lên, cất giọng nói: “Đứng dậy đi.”
Kỳ hoa dị thảo trong hoa viên trải qua mưa xuân đã nở rộ không ít, cung nhân lại ngày đêm dụng tâm chăm sóc, cho nên có rất nhiều loài vốn không nở vào mùa này cũng bừng bừng sức sống.
Hôm nay trời đẹp, trước đó các cung nhân đã tưới cây qua, cho nên lúc này những giọt nước còn đọng lại trên những đóa hoa kiều diễm, là thời điểm xinh đẹp nhất.

Xung quanh Thánh Thượng đều là tông thân* và đại thần, còn các nhi lang do thần tử mang đến đều đứng ở phía sau, đừng nói là nhìn thấy Thánh Thượng, cho dù là quần áo của Thánh Thượng cũng chẳng nhìn thấy đâu.

*tông thân: dòng họ, họ hàng, thân thuộc
Tiết Viễn đứng sau các đại thần, cùng Thường Ngọc Ngôn chậm rãi đi dạo, không nhanh cũng không chậm, hệt như hai người chỉ đơn thuần tới ngắm hoa mà thôi.
Thấy người xung quanh không nhiều lắm, Thường Ngọc Ngôn thấp giọng hỏi: “Chiếc khăn tay ngươi nhặt được đâu rồi?”
Tiết Viễn chắp tay sau lưng, dáng người đứng thẳng phong thần tuấn lãng, nhân mô cẩu dạng.

Hắn không chút để ý nói: “Đốt thành tro rồi.”
Thường Ngọc Ngôn chế nhạo: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nhân ngày hôm nay mà trả lại khăn tay cho chủ của nó chứ.”
Tiết Viễn giống như vừa nghe được điều gì buồn cười lắm: “Vật vào tay ta chính là đồ của ta, còn trả về nguyên chủ cái gì?”
Thường Ngọc Ngôn vừa muốn nói chuyện, đằng trước đã truyền đến một trận ầm ĩ, thì ra có vị đại nhân nào đó cảm hứng chợt tới, làm một bài thơ Vịnh Xuân vô cùng hay, khiến cho bầu không khí sôi nổi hẳn lên.
Cung hầu đứng một bên ghi nhớ, cao giọng đọc lại thêm một lần nữa, Thường Ngọc Ngôn nghe xong, cũng nhịn không được vỗ tay khen ngợi: “Thơ hay!”
Tiết Viễn: “Hôm nay phụ thân ngươi muốn ngươi ra mặt, còn không mau nhân cơ hội đem thơ ngươi làm đọc ra đi?”
Thường Ngọc Ngôn trực tiếp lắc lắc đầu.

Khóe miệng Tiết Viễn nhếch lên, hắn đạp một cước lên chân Thường Ngọc Ngôn, làm Thường Ngọc Ngôn loạng choạng một phen nhào về phía trước, có vị đại nhân nhận ra hắn, cười ha hả mà nhường đường: “Nếu nói đến làm thơ, cũng không thể bỏ qua tiểu tử Thường gia được.”
Đợi đến khi Thường Ngọc Ngôn đứng thẳng người lại, mọi người đã nhường cho hắn thẳng một đường đến bên cạnh Thánh Thượng, biểu tình của hắn khẩn trương, vội vàng thu liễm thần sắc trên mặt, cung kính hành lễ với Thánh Thượng: “Tiểu tử lỗ mãng, gặp qua Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch cẩn thận đánh giá vị công tử ca phong lưu tiêu sái trước mặt: “Ngươi chính là Thường Ngọc Ngôn?”

Thường Ngọc Ngôn cúi đầu càng thấp: “Dạ phải.”
Thường Ngọc Ngôn này cũng khá thú vị, là một tài tử danh quan trong kinh thành.

Có hai việc liên quan đến hắn mà Cố Nguyên Bạch nhớ rất rõ, một là vào ngày hắn lập quan, người người khắp nơi đều tập trung vây quanh Thường phủ, thậm chí còn có người muốn trèo tường mà vào, cuối cùng kinh động đến quan phủ phải xuất binh dẹp loạn.

Còn một chuyện khác có chút liên quan đến Cố Nguyên Bạch, đó là Thường Ngọc Ngôn này từng một hơi làm ra hẳn mười ba bài thơ châm chọc đám quyền quý không biết nỗi khổ của nhân gian, không ngừng âm thầm trào phúng quyền thần Lư Phong, còn trào phúng luôn cả tên hoàng đế không được tích sự gì là y đây.
Nói trắng ra chính là: “Cái đám quyền thế ngập trời các ngươi chỉ biết để ý đến chút tư lợi của mình, không màng đến thương sinh trong thiên hạ.

Để những bá tánh nghèo khổ ăn không no ngủ không ngon khắp nơi phải làm lụng vất vả để nuôi cái đám đại lão gia chỉ biết ăn ngon mặt đẹp như các ngươi, ta cảm thấy các vị đúng là rác rưởi.”
Mười ba bài thơ này khiến hắn đắc tội với không ít người trong kinh thành, cha của hắn cũng bởi vậy mà bị giáng chức, thẳng đến khi chuyện này dịu xuống, cái tên gia hỏa này mới lại một lần nữa viết thơ, bất quá sau lần này, danh tiếng của Thường Ngọc Ngôn càng lúc càng vang xa.

Nghĩ vậy, Cố Nguyên Bạch ý cười càng sâu: “Ngươi cũng có thơ muốn dâng lên sao?”
Bất luận là văn chương hay thơ từ của Thường Ngọc Ngôn, đều là cẩm tú hảo văn chương, hơn nữa thanh danh của hắn rất tốt, là một nhân tài có năng lực kích động dư luận.

Vừa lúc Cố Nguyên Bạch chỉ còn thiếu dư luận có thể nâng cao tài đức của y, để y có thể mãi mãi đứng ở vị trí đạo đức cao nhất, là nhân tài dư luận mở đường cho các chính sách của y.

Thường Ngọc Ngôn miệng lưỡi khô khan, đúng là hắn đã chuẩn bị một bài thơ, hơn nữa còn chuẩn bị trước cả buổi thưởng hoa hôm nay rồi.

Bài thơ kia là....!là một trong những bài hắn cố ý làm để châm chọc “Kẻ ăn không hết, người lần không ra”.
Vốn tưởng rằng nếu phụ thân chủ động bảo hắn làm thơ trước mặt Thánh Thượng, hắn liền dám đọc bài thơ này ra.
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn trầm mặc, cười cười, “Đứng dậy, ngẩng đầu lên.”
Thường Ngọc Ngôn theo bản năng mà làm theo, giương mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười nhìn hắn của Thánh Thượng.
Thánh Thượng tán thưởng nhìn hắn, nói với đại thần bên cạnh: “Đại Hằng ta thanh niên tài tuấn, tất cả đều rất tuấn tú lịch sự, là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa a.”
Nháy mắt bên tai Thường Ngọc Ngôn đỏ bừng, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác thẹn thùng đang từ từ dâng lên trong lòng.
Các đại thần cười phụ họa: “Tiểu tử Thường gia có tài năng Trạng Nguyên a.”
Phụ thân của Thường Ngọc Ngôn là Đại Lý Tự Thiếu Khánh đứng bên ngoài nghe quần thần khích lên nhi tử của hắn, gương mặt nghiêm túc cứng đờ cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hoàng Thượng nói cái gì, đại thần liền phụ họa theo khen cái đó.


Cố Nguyên Bạch cười cười, nghiêng đầu nghe các thần tử nói, cằm chôn ở bên trong chiếc áo choàng bằng lông.
Thường Ngọc Ngôn không dám nhìn thẳng thánh nhan, hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm cằm của Thánh Thượng.
Thân hình Thánh Thượng thon dài, lại cực kỳ gầy yếu, cằm cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng trông rất đẹp.

Thường Ngọc Ngôn nhớ tới mấy kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành mỗi khi muốn đùa giỡn con gái nhà lành đều sẽ bóp chặt lấy cằm của họ.
Còn may Thánh Thượng là Thánh Thượng, không đúng, Thánh Thượng chính là nam tử, Thường Ngọc Ngôn, ngươi đang miên man nghĩ cái gì vậy chứ.
Nếu cái đám ăn chơi trác táng đó mà dám bóp cằm của Thánh Thượng, sợ là sẽ lập tức bị chém đầu xét nhà mất.
Thường Ngọc Ngôn rùng mình một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ, oán trách Tiết Viễn sao có thể hãm hại hắn như vậy a?
“Ngọc Ngôn?” Thánh Thượng khẽ gọi: “Ngươi làm thơ gì?”
Lồng ngực Thường Ngọc Ngôn nhảy mạnh một cái như muốn vọt đến tận yết hầu, bỗng nhiên hắn nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt liền rơi vào khóm hoa mai tầng tầng lớp lớp.

Trong đầu cảm hứng chợt tới: “Bài thơ này của tiểu tử, là về Vịnh Mai.”
Bài thơ châm chọc đã chuẩn bị tốt trước đó bị hắn hung hăng đè mạnh xuống tận đáy lòng, Thường Ngọc Ngôn nhất thời ngâm một bài thơ mới, hai câu cuối cùng còn khen ngợi ngày xuân sáng nay.
Cố Nguyên Bạch gật đầu, cười nói: “Linh khí mười phần.”
Thường Ngọc Ngôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẫn như cũ nhìn chằm chằm cằm Hoàng Thượng, trong lòng có chút nóng nảy, hơi ngẩng đầu liền đem đôi môi nhạt màu của Thánh Thượng thu vào đáy mắt.
Cánh môi không dày không mỏng, khóe môi khẽ gợi lên, phảng phất trời sinh ý cười.
Cố Nguyên Bạch cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ lắm, lúc trước thấy hắn làm mười ba bài thơ kia còn tưởng là một tiểu tử lỗ mãng, không ngờ tới cũng rất có mắt nhìn.

Y gọi Thường Ngọc Ngôn đến bên người tùy giá, tiếp tục đi dạo trong hoa viên, thỉnh thoảng nói với hắn đôi ba câu, các đại thần xung quanh ánh mắt mờ mịt đánh giá Thường Ngọc Ngôn một lần rồi lại một lần, không biết tại sao tiểu tử này lại lọt được vào mắt Thánh Thượng.

Tiết Viễn nhàn nhã đi ở cuối chờ Hoàng Thượng tức giận.
Hắn hiểu rõ Thường Ngọc Ngôn, liền tính cho dù có phụ thân hắn ở đó, Thường Ngọc Ngôn cũng có thể làm ra đại sự.

Chỉ là thời gian từ từ trôi qua, người phía trước vẫn nói cười ha ha, Thường Ngọc Ngôn xen lẫn trong đám người cũng không có dấu hiệu quay lại.


Truyện Nữ Phụ
Tiết Viễn dần dần nhíu mày, chẳng lẽ Thường Ngọc Ngôn còn chưa ra tay sao?
Hắn muốn nhìn thấy tiểu hoàng đế bị chê cười, chờ tiểu hoàng đế tức giận.

Lúc trước hắn còn phái người chờ sẵn ở ngoài cung, chuẩn bị đem nhưng bài thơ châm chọc của Thường Ngọc Ngôn lan truyền đi khắp kinh thành.
Tiết Viễn thất vọng thở dài một hơi, bước nhanh tới vài bước, vừa lúc đoàn người của Hoàng Thượng phía trước đi đến khúc cua, Tiết Viễn liếc mắt một cái liền thấy lão tử nhà hắn đi bên cạnh Hoàng Thượng cười đến mặt nhăn như cúc hoa, ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Tiết Viễn nhẹ bước đi qua, đến phía sau lưng Tiết tướng quân.

Hắn vừa đứng lại liền thấy Hoàng Thượng phía trước chợt dừng chân, từ bên trong ống tay áo rộng rãi vươn ra một bàn tay trắng nõn trong suốt, ngắt xuống một đóa hoa nở rộ kiều diễm.
“Đóa hoa này nở thật đẹp.” Thánh Thượng khen, sau đó khẽ nâng đóa hoa lên ngửi, hẳn là mùi hương vừa ý, y tức khắc tươi cười sáng lạn.
Thân hình Thánh Thượng thon dài gầy yếu, bệnh thể trầm trọng, nhưng khi cười rộ lên lại tràn đầy sức sống như trăm hoa đua nở.

Tiết Viễn tránh ở chỗ khuất vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền rơi vào khóe môi đầy ý cười của Thánh Thượng, lúc này mới phát hiện thì ra tiểu hoàng đế ốm yếu này còn có một bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh nổi a.
Tiết Viễn ngây người nhìn trong chốc lát, nhíu mày thất thần nghĩ.
Tên Hoàng Thượng hung hăng mắng hắn trước mặt các văn võ bá quan, thì ra là một tên tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh sao?
Buổi chiều, khúc nhạc được tấu lên, cung yến bắt đầu.
Thường Ngọc Ngôn ngồi tại chỗ, có chút hoảng hốt nhìn đồ ăn trên bàn.

Tiết Viễn ngồi bên cạnh chuyên chọn những món ăn bày trí tương đối đẹp mắt để ăn: “Thơ hôm nay làm không tồi.”
“Ngươi biết rồi....!” Thường Ngọc Ngôn xoa xoa mi tâm: “Thật không nghĩ tới, thời điểm ta đứng trước mặt Thánh Thượng, thế nhưng cũng sẽ đầu cơ trục lợi.”
Tiết Viễn cười thập phần quân tử, răng nanh lại nghiến ken két: “Thủ đoạn của Thánh Thượng thật hay.”
Thường Ngọc Ngôn hơi hơi nhăn mi lại: “Sao ngươi có thể nói Thánh Thượng như thế?”
Tiết Viễn nhướng mày, xoay đầu nhìn vị bạn tốt hôm nay vô cùng kỳ lạ, sau đó híp mắt lại, nhìn Thánh Thượng phía xa xa.

Cố Nguyên Bạch ngồi trên vị trí cao, hôm nay y không tránh được phải uống chút rượu, mặc dù rượu ở thời cổ đại nồng độ cồn không cao, nhưng từ khi đến nơi này y không uống bao nhiêu, cho nên mấy chén vào bụng xong liền sai người trộn lẫn nước vào rượu.

Cảm giác ấm áp từ từ lan khắp tứ chi, Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi, cảm thấy mặt cũng dần nóng bừng lên.
Y không thể uống nữa, Cố Nguyên Bạch hiểu rất rõ thân thể này kiều quý và suy yếu cỡ nào, y ngừng uống, đổi sang uống trà nóng giải rượu.
Nhất cử nhất động của Thánh Thượng đều có người chăm chú nhìn vào, nhóm thần tử thường xuyên nhìn thấy thì không sao, nhưng đám tiểu tử lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Thượng đều không nhịn dư quang trộm liếc.
Trong đó ánh mắt lộ liễu nhất, chính là Tiết Viễn.
Uống chút rượu còn có thể đỏ mặt, có phải nam nhân không thế.
Hoàng Đế như vậy cư nhiên có thể khiến Thường Ngọc Ngôn dao động, chẳng lẽ lúc ở Ngự Hoa Viên hắn đã bỏ lỡ điều gì?

Tay Tiết Viễn gõ gõ chén rượu, âm thầm trầm tư.
Thời gian cung yến kéo dài không lâu, thậm chí sau khi kết thúc, trời mới chỉ sập tối, Điền Phúc Sinh dẫn theo thái giám tiễn các đại thân ra về, chờ không còn ai, lại kéo thị vệ trưởng Trương Tự sang một bên, thần thần bí bí phân phó gì đó.

Cố Nguyên Bạch tắm rửa xong, nhân lúc còn sớm, y liền đến trước bàn mở《 Hàn Phi Tử 》ra.
So với các nam nhi cổ đại, Cố Nguyên Bạch có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là tư tưởng của y là tư tưởng của người hiện đại, mà những tư tưởng đó, hoàn toàn không thể áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại được.

Y phải phân rõ thứ gì có ích, thứ gì sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu đến thế giới này.

Trước đó y chưa từng đọc qua một quyển sách cổ đại nào, cho tới khi đến thế giới này, y mới đọc ngày đêm không ngừng, tranh thủ thời gian để học tập, kết hợp với những ký ức trong thân thể để hiểu rõ hơn.

Nguyên thân làm Hoàng Đế không tốt, vậy nên y phải tự mình tìm tòi trong sách để học được những kiến thức về Hoàng Đế.

Hiện đại có một câu là “Xuyên thanh bất tạo phản, cúc hoa toản điện toản”.

Cho dù Đại Hằng là một triều đại không có trong ký ức của y, cho dù thế giới này chỉ là một thế giới trong quyển tiểu thuyết, thế nhưng những thư tịch và dấu vết lịch sử này đều không phải là giả, Cố Nguyên Bạch không có cách nào mà dùng thái độ đùa giỡn để đối đãi với quốc gia này được.
Mà thân là nam chính của thế giới này, bất luận là Chử Vệ hay là Tiết Viễn đều có tài năng trị quốc vô cùng tốt.
Nói thật, Cố Nguyên Bạch đối với hai người bọn họ rất tham lam.
Tuy rằng không rõ vì sao hai người yêu nhau, nhưng Cố Nguyên Bạch tôn trọng bọn họ, nếu y có thể sống lâu hơn một chút, y thậm chí còn có thể vì mượn sức mà tứ hôn cho hai người.

Đáng tiếc mệnh từ sớm đã bị Diêm Vương đặt trước rồi, bây giờ Cố Nguyên Bạch cũng chỉ có thể an phận chờ chết mà thôi, có lẽ không bao lâu nữa, y sẽ phải nằm trên giường, muốn động cũng không thể động đậy nổi.

Cố Nguyên Bạch thở dài thật sâu.
Điền Phúc Sinh ngẩng đầu hỏi: “Thánh Thượng mệt mỏi sao?”
Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, nói: “Trẫm chỉ nghĩ, con người vốn phải chết, cho dù chuẩn bị cỡ nào đi chăng nữa thì cho dù là trẫm, khi đối mặt với cái chết cũng sẽ không tránh khỏi lo sợ bất an trong lòng.”
Điền Phúc Sinh cả kinh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, Cố Nguyên Bạch bật cười: “Sợ cái gì? Trẫm chỉ cảm thán một câu vậy thôi.”
Điền Phúc Sinh chưa hết kinh hồn: “Thánh Thượng đừng nói mấy lời dọa tiểu nhân như vậy, tim tiểu nhân cũng muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.”
Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không còn tâm trạng đọc sách nữa, y bỏ sách xuống, toàn bộ người hầu trong tẩm cung đều đã lui xuống, Cố Nguyên Bạch bất tri bất giác đi đến giường ngủ, nhấc màn lên, lập tức trợn to mắt.
Một mỹ nhân bị trói chặt đang nằm trên long sàng của y, mắt phượng của mỹ nhân sâu thẳm, bên trong giấu một tia sát ý tàn nhẫn.
Cố Nguyên Bạch theo bản năng nhìn vào ngực mỹ nhân, biểu tình tức khắc cứng lại, là một nam nhân.
Tác giả có lời muốn nói: Cố nguyên bạch: Mao xác thật không trường tề:) nhưng vẫn là so ngươi ngưu bức.