Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 176: Phiên ngoại 12: Hiện đại (7)




Trước khi chơi bóng, đội trưởng của đội kia cười nói: "Lát nữa đội nào thua sẽ phải chịu phạt, thế nào?"

Đội trưởng đội của Cố Nguyên Bạch ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhìn rất có tự tin chiến thắng: "Phạt cái gì?"

Kỳ thật cẳng chân đều đang âm thầm run rẩy.

Nữ sinh ở hai bên sân bóng rổ dần dần vây quanh kích động nói: "Đội thua sẽ bị đội thắng đè dưới thân tập hít đất!"

Đội trưởng đội bên kia vừa muốn nói chuyện, đám nữ sinh lại nhỏ giọng hưng phấn hô lên, cậu ta bất đắc dĩ, "Vậy thế nhé?"

Đội trưởng bên này, "...... Được."

Này rốt cuộc là trừng phạt ai không biết, cho dù là bên nào thắng, thoải mái nhất vẫn là người xem đi.

Tiết Viễn là tiền đạo của đội đối phương, hàng phòng ngự cũng không thể thiếu y. Cố Nguyên Bạch nhiều lần đối đầu trực diện với y, vừa mới bắt đầu thì còn nghiêm túc muốn dùng thực lực chiến thắng, nhưng đồng đội hoặc là không truyền bóng tới nơi hoặc là hắn đã bị bao vây, chờ đến khi một lần nữa đối đầu với Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch động ý xấu, ở một góc mà đám người không nhìn thấy chớp chớp mắt, cong môi cười với y.

Người trong lòng cười ở trước mắt, Tiết Viễn quả nhiên ngẩn ra, ngay sau đó bên sân truyền đến tiếng hoan hô, y xoay người lại nhìn, Cố Nguyên Bạch đã ghi bàn.

Cố Nguyên Bạch cười với Tiết Viễn năm lần, Tiết Viễn mất bóng cả năm lần. Đội trưởng bên đó rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, liền đổi vị trí của y, lúc này Tiết Viễn mới hung mãnh hẳn lên.

Đội thể dục thể lực vô cùng lợi hại, kỹ thuật đánh bóng làm người ta hoa cả mắt, rất nhanh đã gỡ hòa, bên đội Cố Nguyên Bạch đã có mấy người kiệt sức, cuối cùng quả nhiên vẫn là kém hơn một chút, bại bởi đội đối phương.

Nhưng điểm thua không khó coi, hai bên đều giữ được mặt mũi, đội trưởng hai bên vui tươi hớn hở bắt tay nhau, tiếng hoan hô hai bên lại vang lên.

Trong tiếng hoan hô, đồng đội của Tiết Viễn đi tới, khó hiểu nói: "Viễn ca, trận hôm nay lúc vừa bắt đầu trạng thái của cậu rất không đúng nha."

Tiết Viễn khi đối diện với người khác vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh lùng không dễ gần, y nhàn nhạt ừ một tiếng, tay đút túi, trầm tĩnh mà nhìn Cố Nguyên Bạch giữa đám người.

Chuyên chú, nghiêm túc, phảng phất như không còn tồn tại những người khác.

Ánh mắt y luôn có khí thế khiến người ta sợ hãi, không cần phải nói gì cũng có thể làm người ta hiểu chuyện mà tự rời đi. Nhưng có một số người trời sinh đã có mị lực, càng lạnh lùng lại càng mê người, càng có sức hút của đàn ông trưởng thành mà người khác không có.

Làm người đồng giới tin phục, làm người khác giới động tâm.

Tiết Viễn chỉ khi đối mặt với Cố Nguyên Bạch mới giống thằng nhóc mới lớn, người khác chưa từng thấy dáng vẻ ấy của y, cho nên cảm thấy y hiện tại lạnh nhạt vẫn rất bình thường: "Cậu trước kia đều rất nhanh."

Đàn ông không thích được khen nhanh, Tiết Viễn rốt cuộc đã mở miệng, nhưng lại nói gần nói xa, "Người kia thật đẹp mắt."

Đồng đội nhìn theo, "Ai cơ?"

Tiết Viễn chỉ Cố Nguyên Bạch, đồng đội "À" một tiếng, "Kia chẳng phải là Cố Nguyên Bạch sao? Thiên tài khoa chính trị bên cạnh, được các thầy nhắc đến như một cao thủ chơi chính trị đó. Nhà bọn họ bối cảnh đều không đơn giản, phỏng chừng về sau cũng sẽ đi theo con đường chính trị thôi. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không dễ tiếp cận, sợ không theo kịp người ta."

Tiết Viễn thầm nghĩ, các ngươi quả thật không theo kịp, người trong lòng ta cầm quyền cả một đời, thủ đoạn đã sớm vượt xa người thường, có một số thứ đã dung nạp nào xương cốt rồi, nếu Nguyên Bạch thật sự nghiêm túc, sợ là chẳng có mấy đối thủ.

Nhưng cũng bởi vì đã nhìn thấu, cho nên minh bạch, ở xã hội hoà bình này, Cố Nguyên Bạch sẽ lựa chọn tự do, theo đuổi con đường thám hiểm.

"Viễn ca, cậu muốn kết bạn với người ta à?" Có mấy đồng đội hiểu biết nhiều, nhỏ giọng khuyên bảo, "Đừng nhìn Cố Nguyên Bạch có vẻ dễ nói chuyện, trước kia không phải không có người muốn leo cành cao, nhưng người ta thật sự không dễ tiếp cận đâu. Nhỡ đắc tội một cái, nói không chừng giơ tay là có thể đè bẹp chúng ta rồi, đại nhân vật như vậy chúng ta vẫn nên cách xa chút đi."

Tiết Viễn nhướn mày, vợ mình bình thường dữ dằn thế cơ à?

"Xa không nổi," Y ăn ngay nói thật, thời điểm quang minh chính đại mà biểu đạt tâm tư của mình thì hưng phấn đến nỗi mỗi một sợi tóc đều run rẩy, "tôi muốn làm chồng cậu ta."

Đồng đội ngậm miệng, khiếp sợ mà nhìn y.

Tiết Viễn trong lòng vui vẻ, trên mặt lại rất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: "Các cậu cảm thấy không được?"

Đồng đội hốt hoảng, bị một quả bom tạc đến thương tích đầy mình, "Được được được......"

Bọn họ lấy lại tinh thần, "Bọn tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Thật ra cũng không cần, Tiết Viễn hận không thể để cả thế giới biết được tâm ý của y đối với Cố Nguyên Bạch. Nhưng y vẫn nhận ý tốt của các đồng đội, thành khẩn: "Cảm ơn nhé."

Đã đến lúc nhận phạt, các đồng đội đơn thuần thiện lương cố ý nhường cơ hội cho y, bảo y đi tìm Cố Nguyên Bạch làm đối tác tập hít đất.

Hai người giá trị nhan sắc cao của hai đội ghé sát vào nhau, người vây xem hai bên càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai kích động, cảm xúc hưng phấn tích góp lại, chờ đến khi Cố Nguyên Bạch nằm xuống, Tiết Viễn vừa mới đè lên, tiếng thét chói tai liền đến cao trào.

Tiếng camera vang lên, ít nhiều càng thêm kích động. Tiết Viễn nâng người, tư thế chuẩn bị xong, hai chân không khỏi cọ vào chân Cố Nguyên Bạch, trên mặt Cố Nguyên Bạch mướt mồ hôi, mặt Tiết Viễn cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

"Này mà cương thì đẹp mặt," Cố Nguyên Bạch nhỏ giọng cười, "người yêu ạ."

Tiết Viễn quyết định cho vợ xem năng lực của mình, tiếng còi vừa thổi, tức khắc lên lên xuống xuống, Cố Nguyên Bạch liên tục cảm nhận được hơi nóng của y, hơi nghiêng mặt, liền đối diện với mấy gương mặt hưng phấn của đám người ngoài kia.

Tư thế này của bọn họ cực kỳ ái muội, bởi vì đã có người thét chói tai.

Tiết Viễn tốc độ rất nhanh, phập phồng mang theo gió. Giọt mồ hôi từ cằm chảy xuống, có mấy lần môi ở ngay phía trên môi Cố Nguyên Bạch, thoáng cúi đầu là có thể hôn lên.

Lại một tiếng còi, những người khác đều đã đứng dậy. Tiết Viễn lại bất động, hai tay chống hai bên tai Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch khẽ nhếch môi, nhìn y không rời được mắt.

Mấy người vừa mới mới biết được tâm tư của Tiết Viễn đối với Cố Nguyên Bạch liền kinh hồn táng đảm, "Viễn ca đây là không cầm giữ được nữa rồi?"

"Quá rõ ràng...... Nhưng trước kia chưa từng nghe nói Cố Nguyên Bạch thích đàn ông, nhỡ người ta mà thẳng, chẳng phải là đã chết khiếp?"

Bọn họ bất động, ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang.

Tiết Viễn đột nhiên nói: "Bạn học Cố, tay tôi tê rồi."

Y nghiêm túc nói: "Cậu không ngại cho tôi đè lên một chút chứ?"

Cố Nguyên Bạch: "......"

Quần chúng vây xem cùng hét lên: "Á á á!"

"Đè cậu ta! Đè cậu ta!!"

Không chờ Cố Nguyên Bạch trả lời, Tiết Viễn dường như thật sự không chống đỡ được nữa, gục hẳn xuống, môi cọ qua môi Cố Nguyên Bạch, trượt xuống bên tai hắn.

Cố Nguyên Bạch không bị động tác này của y dọa, mà là bị tiếng la hét bùng nổ của đám người kia làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nghe, lại còn có ai hô "Té xỉu rồi phải hôn chút mới tỉnh được".

"Tiết Cửu Dao," Đe dọa bên tai Tiết Viễn, "đủ rồi đấy."

Tiết Viễn rùng mình một cái, sáng suốt mà nhanh chóng đứng dậy, lại kéo vợ lên. Đám người xung quanh lập tức hướng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về hướng bọn họ, nhưng hai người đều thực bình tĩnh, nhìn không ra có gì không đúng.

Bạn cùng phòng cầm nước tới, chần chừ nói: "Muốn uống miếng nước không?"

Cố Nguyên Bạch nhận lấy, "Cảm ơn."

Hắn uống lên mấy ngụm, ném chai nước lại cho bạn cùng phòng, "Tôi đi WC đã."

Bạn cùng phòng đang muốn đưa cả nước cho Tiết Viễn, Tiết Viễn lắc đầu, cũng đi theo, "Tôi cũng đi WC."

Đám người còn lại hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ gãi đầu, "Hai người bọn họ thân thiết thật đấy, đi WC cũng phải cùng đi."

Lão Chu nghĩ nghĩ, "Soái ca kia tên là gì ấy nhỉ?"

"Nghe đội bên đó gọi là Hoắc Viễn," Lão tam chép chép miệng, "vừa nghe là thấy trâu bò rồi."

Trong WC.

Tiết Viễn đè Cố Nguyên Bạch lên ván cửa hôn kịch liệt, môi răng xé rách không ngừng, thanh âm càng ngày càng vang dội.

"Đêm nay ra ngoài không?" Tiết Viễn cọ lên sống mũi cao thẳng của vợ, "Anh đã tra rồi, sáng mai em không có tiết."

Cố Nguyên Bạch thở hổn hển, ngửa đầu dựa lên cửa, "Buổi tối phải cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm."

Tiết Viễn nhíu mày, "Vậy cơm nước xong anh đón em."

Hai người sửa sang lại chính mình, từ WC đi ra. Cố Nguyên Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, giáo huấn cái tên động dục không xem thời gian địa điểm kia, "Không chê hôi sao?"

Tiết Viễn câu lấy tay hắn, ám chỉ tràn đầy, "Vừa thấy em thì nào còn biết gì nữa?"

"Em chính là canh mê hồn, làm anh không phân nổi nam bắc."

Cái tên này...... Càng ngày càng thành thạo.

Buổi tối cùng bạn cùng phòng ăn cơm, Cố Nguyên Bạch ngồi thất thần cả buổi, thẳng đến khi lão Chu nhắc đến Tiết Viễn, "Bạch ca, bên khoa thể dục mời chúng ta tham gia tiệc giao lưu của bọn họ vào tuần sau, bạn tốt Hoắc Viễn của cậu hình như cũng đi, chúng ta đi không?"

"Tiệc giao lưu?" Cố Nguyên Bạch hoàn hồn, híp híp mắt, "Đi."

Tiết Viễn muốn tham gia tiệc giao lưu?

Còn không nói cho hắn biết?

_______________

Tiết Viễn vừa nhận lương buổi trưa, trên đường đi đón Cố Nguyên Bạch liền hắt hơi hai tiếng. Y xoa xoa mũi, đặt một phòng khách sạn bên cạnh chỗ vợ ăn cơm.

Cố Nguyên Bạch sáng mai không có tiết, đêm nay có thể làm càn một chút.

Bên cạnh khách sạn còn có một cửa hàng hoa, Tiết Viễn động tâm, đi vào một hồi, tiền lương mới nhận bay sạch.

Cố Nguyên Bạch đang ăn cơm, chuông cửa nhà hàng vang lên, nhân viên cửa hàng hoa ôm một bó hoa hồng đi vào, nhìn khắp nơi, "Xin hỏi anh Cố Nguyên Bạch có ở đây không ạ?"

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, sửng sốt, bạn cùng phòng bên cạnh đã huýt sáo, "Ở đây, chỗ này!"

Nhân viên cửa hàng hoa đã đi tới, ngại ngùng cười với Cố Nguyên Bạch, "Anh Cố, đây là hoa của anh."

Cố Nguyên Bạch tâm đã mềm nhũn, hắn mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Duỗi tay muốn nhận hoa, lại bị bạn cùng phòng nhanh tay cướp mất, lão tam bắt lấy tấm thiệp kẹp trong bó hoa, đọc to: "Em vĩnh viễn luôn mê người như vậy, khiến cho tim anh trật nhịp. Yêu em — Cửu Dao."

Cố Nguyên Bạch muốn nghiêm mặt, nhưng khóe miệng lại không áp xuống nổi. Bạn cùng phòng đã bắt đầu tra khảo: "Chị dâu tên là Cửu Dao?"

"Bạch ca! Cậu làm bạn trai thất bại thế, vậy mà lại để chị dâu đi tặng hoa."

Bọn họ đột nhiên nhanh trí, bắt đầu ngó nghiêng, "Không đúng, có phải chị dâu ở gần đây không, cửa hàng hoa này hình như ở ngay bên cạnh đó."

Cố Nguyên Bạch đã ngồi không yên, hắn đoạt lại hoa từ trong tay bạn cùng phòng, nhẹ nhàng khoe khoang với đám cẩu độc thân: "Tôi ăn no rồi, các cậu tiếp tục ăn, tôi đi hẹn hò với chị dâu các cậu đây."

Bỏ lại tiếng kêu than đầy trời sau lưng, bước chân càng lúc càng nhanh.

Bên ngoài sắc trời đã tối, Cố Nguyên Bạch không nhìn thấy Tiết Viễn giữa phố xá phồn hoa. Mở di động ra, Tiết Viễn vừa lúc gửi một tin nhắn cho hắn.

"Khách sạn XX, phòng 3062, từ từ tới, anh chờ em."

Vừa lấy điện thoại ra đối phương đã gửi tới tin nhắn, sự ăn ý khiến người ra nghiện, Cố Nguyên Bạch ngửi mùi hoa, đi về hướng khách sạn.

Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, Cố Nguyên Bạch đã bị người đè lên cửa hôn sâu. Hoa hồng trên tay lung lay sắp rơi, trong phòng tối tăm, ngay cả đèn cũng chưa mở.

Tiết Viễn hô hấp càng ngày càng nặng, "Bảo bối, bảo bối."

"Tắm trước đã," Dục vọng và lý trí giằng co, Cố Nguyên Bạch cắn lên môi Tiết Viễn, "cùng nhau tắm."

Từ phòng tắm đến trên giường cũng không biết là ai động tay trước, khung giường phát ra âm thanh nặng nề, Tiết Viễn yêu thích không buông tay, "Nguyên Bạch, dáng người em thật đẹp."

Cố Nguyên Bạch, "Thích không?"

Tiết Viễn từ đáy lòng nói: "Thích."

Cố Nguyên Bạch cười cười, vậy mà lại chỉ vì việc nhỏ như vậy mà tâm tình vui sướng.

Sau một hồi thể xác và tinh thần hòa hợp, Tiết Viễn nghịch ngón tay Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới bạn cùng phòng mới nói về tiệc giao lưu.

"Em nghe nói anh tham gia tiệc giao lưu?" Ngữ khí nhàn nhạt.

Tiết Viễn ngữ khí hoang mang: "Tiệc giao lưu là cái gì?"

Thấy y thật sự cái gì cũng không biết, Cố Nguyên Bạch mới buông xuống nghi hoặc, giảng cho y nghe cái gì gọi là tiệc giao lưu.

Tiết Viễn nghe xong liền dõng dạc minh oan, "Anh cả ngày ngoại trừ kiếm tiền thì chỉ có dính lấy em, nào có thời gian đi quan tâm cái quỷ này?"

Ngưng lại một chút, "Hình như bọn họ có nói là sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm...... Còn nói sẽ mời khoa bên cạnh, anh cho rằng em cũng đi nên mới đồng ý."

Cố Nguyên Bạch bị y làm nũng đến mềm người, sờ cổ y, rướn người lên hôn một ngụm, "Ngoan lắm."

"Ưm, bảo bối," Tiết Viễn kêu lên một tiếng, xoay người chui vào trong chăn, "làm một lần nữa."

______________

Giữa trưa hôm sau, Cố Nguyên Bạch ăn cơm trưa với người yêu xong mới trở lại trường học.

Người yêu cũng có tiết, Cố Nguyên Bạch cho rằng bọn họ phải tạm thời tách ra, nhưng chờ đến khi đi học mới biết được là hôm nay hai khoa cùng học chung một lớp.

Hai lớp trưởng báo sai thời gian, đám người khoa Cố Nguyên Bạch đi muộn hơn khoa thể dục mười lăm phút, lúc đến phòng học, một giảng đường lớn như vậy, tất cả chỗ ngồi phía sau đều đã bị khoa bên cạnh chiếm sạch, chỉ còn lại mấy vị trí thưa thớt hàng đầu.

Cố Nguyên Bạch nhìn xung quanh một chút, thở dài.

Thầy dạy hôm nay thích nhìn chằm chằm mọi người, phàm là sinh viên ngồi ở ba hàng đầu tiên nhất định sẽ bị nhìn chăm chú, không thể chơi điện thoại không thể ngủ, trở về thời trung học.

Cố Nguyên Bạch tối hôm qua cùng Tiết Viễn náo loạn đến hơn nửa đêm, dưới mí mắt còn có quầng thâm, hắn còn muốn nhân tiết học buổi chiều mà ngủ bù.

Bạn cùng phòng và đám bạn cùng lớp cũng thở ngắn than dài, chấp nhận ngồi ở hàng phía trước, Cố Nguyên Bạch đang muốn cùng bạn cùng phòng đi vào vị trí, trong góc cuối cùng có người đứng lên, đĩnh bạt như tùng trúc, thanh âm vang dội, "Cố Nguyên Bạch, ra đây ngồi."

Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên, thấy Tiết Viễn cười với hắn, mặt mày toát lên vẻ thoả mãn. Bên cạnh y có một chỗ trống, là chỗ trong góc tường an tĩnh nhất.

Cố Nguyên Bạch thoáng chốc bật cười, nhẹ nhàng vui sướng mà vỗ vai bạn cùng phòng, "Các cậu ngồi đi, tôi ra phía sau."

Các bạn cùng phòng trợn mắt há miệng: "...... Vãi chưởng!"

Cố Nguyên Bạch đi nhanh ra phía sau, hắn vừa ngồi xuống, hàng phía trước liền có người quay đầu lại trêu ghẹo nói: "Vị trí này vừa nãy bị không dưới mười chị đẹp hỏi qua đâu, nhưng dù mấy chị gái đó có đẹp đến đâu Viễn ca cũng không chịu nhường chỗ, hóa ra là giữ chỗ cho anh em chí cốt."

Không thể không nói, Cố Nguyên Bạch nghe xong những lời này tâm tình càng tốt, hắn cười nói: "Viễn ca vất vả rồi."

Tiết Viễn kéo ghế đến bên cạnh Cố Nguyên Bạch, tay đáp lên thành ghế ngồi của vợ, dường như muốn nhốt vợ vào trong ngực, chiếm hữu mười phần, thấp giọng dụ dỗ, "Gọi tiếng Viễn ca nữa đi?"

Cố Nguyên Bạch mí mắt đảo qua, tóc đen rơi xuống đuôi mắt, "Cơ hội chỉ có một, thời gian trôi đi không thể lấy lại, hôm nay thế thôi."

Tiết Viễn cười hai tiếng, càng ghé sát vào, như là tán tỉnh, "Tuyệt tình vậy sao?"

Người ngồi ở hàng phía trước nhìn bọn họ, cảm giác không chen vào nổi, buồn bực mà quay đầu.

Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn thì thầm một hồi lâu, mới bị Tiết Viễn thúc giục nằm lên bàn mà ngủ. Tiết Viễn khoác thêm áo cho hắn, từ trong ngăn kéo lấy thuốc muỗi, nhẹ nhàng bôi lên mấy vết muỗi đốt trên người Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch cảm nhận được, mở mắt ra buồn ngủ mà nhìn y.

"Ngủ đi," Tiết Viễn nói, "chồng bôi thuốc muỗi cho em."

_________________