Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có một ngày đau khổ vì người khác như vậy.
Hắn là một người điềm tĩnh, bây giờ lại chỉ có thể để cho nỗi buồn ngập tràn, chật vật như vượt qua con sông liên miên hồng thủy, mạnh mẽ từ trên cao đổ xuống.
Tiết Viễn cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi đáp trên mặt, trong bóng tối, ấm áp ấy dường như có thể trấn an được trái tim đang hoảng loạn.
"Nguyên Bạch, đừng khóc."
Cố Nguyên Bạch kiệt lực kiềm chế, run rẩy nói, "Ngủ đi."
Cố Nguyên Bạch ở đây rồi, Tiết Viễn đã lâu không an tâm như vậy, y nghe lời nhắm mắt, dần dần ngủ.
Y vừa ngủ, tiếng ngáy liền vang lên. Cảm xúc trào dâng của Cố Nguyên Bạch bị từng tiếng ngáy ấy siết chặt lại, hắn thu hồi tay, mí mắt sưng đỏ, cúi đầu nhìn, khuôn mặt Tiết Viễn giống như đã bị nước mắt của hắn rửa qua một lần.
"Điền Phúc Sinh," Thanh âm nghẹn ngào, "mang nước tới đây."
Đại thái giám ở ngoài cửa đã sớm nghe được động tĩnh, lo lắng đề phòng mà tự mình mang nước tới, giúp Thánh Thượng lau qua mặt, đôi mắt rũ xuống, không nhìn long nhan đã khóc của Thánh Thượng.
Khi Cố Nguyên Bạch một lần nữa lên tiếng, đã bình tĩnh lại, "Ngươi nói xem, trẫm có nên để y đi hay không?"
Điền Phúc Sinh cẩn thận nói: "Chính Sự Đường đã ghi tên của Tiết đại nhân vào danh sách rồi."
Cố Nguyên Bạch trầm mặc thật lâu, lấy khăn ấm đắp lên mắt, mệt mỏi thở dài: "Ta cũng không muốn ngăn y lại."
Cố Nguyên Bạch là người kiêu ngạo, Tiết Viễn cũng vậy. Cố Nguyên Bạch hiểu y, Tiết Viễn không phải không muốn đi trùng kiến con đường tơ lụa, y chỉ là không muốn phải rời khỏi Cố Nguyên Bạch mà thôi.
Tiết Viễn sợ bản thân sẽ trở thành vết nhơ của Cố Nguyên Bạch, cho nên phải liều mạng lập công, muốn trở thành năng thần xứng đôi với Cố Nguyên Bạch, trở thành người Cố Nguyên Bạch có thể dựa vào.
Công lao của Cố Nguyên Bạch đã nhiều đến mức không thể đếm trên đầu ngón tay, từ khi hắn lập quan đã loại trừ gian thần Lư Phong cho đến bây giờ, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công nhiều không đếm xuể. Giờ đã là thái bình thịnh thế, hai năm qua tất cả những chuyện Tiết Viễn có thể lập công đều đã làm, nhưng đều là công lao nhỏ nhặt, vẫn chưa đủ.
Ngoại trừ điều đi hoặc là đợi đủ thâm niên, con đường tơ lụa chính là con đường lập công to lớn nhất. Nếu có thể trùng kiến con đường tơ lụa, đó sẽ là công lao lưu danh sử sách, có thể giúp cho tên của Tiết Viễn được ghi tạc chặt chẽ bên người Cố Nguyên Bạch. Chính vì như vậy, mới có nhiều quan viên dù biết hiểm trở cũng muốn bước lên.
Bỏ lỡ cơ hội này, đợi đến lần thứ hai đi trùng kiến con đường tơ lụa, công trạng sẽ không còn có giá trị như lần này nữa.
Nếu nói là ở lại kinh thành chờ đợi thâm niên, Tiết Viễn ngủ lại trong cung cũng sẽ bị buộc tội, đợi mười mấy năm hai mươi mấy năm...... đến khi không sợ ngự sử buộc tội nữa, thì bọn họ đều đã bao nhiêu tuổi?
Sợ là đã già rồi.
Thời điểm trẻ tuổi tình yêu nồng nàn nhất, ăn ngủ đều phải thật cẩn thận sợ người ngoài biết, đây không phải phong cách của Cố Nguyên Bạch, cũng không phải phong cách Tiết Viễn. Nói đi nói lại, vẫn là cần có công lao, có công lao, Tiết Viễn sẽ có tự tin, ngự sử dù có nói bao nhiêu lần "không hợp quy củ" cũng chẳng là cái gì, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng Thánh Thượng sủng ái năng thần, cùng Tiết Viễn là quân thần xứng đôi.
Chỉ có khi tới được đỉnh cao, Tiết Viễn cùng Thánh Thượng thân mật mới không trở thành vết nhơ, được ủng hộ, không để lại ô danh.
Cố Nguyên Bạch đặt mình vào vị trí của Tiết Viễn, hiểu suy nghĩ của y đến tám chín phần mười. Những lời Tiết Viễn đã từng nói với hắn lần lượt hiện ra trước mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười vô lực, cảm thấy đôi mắt lại nóng lên.
Chờ Tiết Viễn tỉnh, hắn phải nói chuyện tử tế với y.
Đừng như vậy nữa, còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ không bao giờ tin rằng tình yêu là ngọt ngào như người ta vẫn thường nói nữa.
"Mang thêm chậu nước tới đi."
Điền Phúc Sinh cung kính thưa vâng, một lần nữa bưng chậu nước ấm vào, Cố Nguyên Bạch giặt sạch khăn, tự mình lau mặt cho Tiết Viễn.
Tiết Viễn đã mệt đến mức đáy mắt thâm sì, khuôn mặt gầy đi rất nhiều, tâm bệnh nặng nề như vậy cũng không biết thân thể có chịu nổi hay không.
Cố Nguyên Bạch hết sức chuyên chú, Điền Phúc Sinh đứng phía sau, do dự thật lâu, vẫn là thấp giọng nói: "Thánh Thượng nếu không muốn Tiết đại nhân đi xa, đi Ninh Hạ Cam Túc một chuyến cũng có thể mà."
"Đại tướng Tây Bắc Trương Hổ Thành đã canh giữ ở Tây Bắc hai năm," Cố Nguyên Bạch nói, "Ninh Hạ Cam Túc vẫn còn không ít đảng phái âm thầm muốn phục quốc, bọn họ vẫn luôn làm loạn không ngừng, Trương Hổ Thành ở Tây Bắc, bọn họ sợ hãi đại quân không dám làm lớn, đây là công lao của Trương Hổ Thành, người khác không thể đoạt được, cho dù là trẫm cũng không thể phái người khác nhúng tay vào. Hiện giờ thiên hạ thái bình, quân công lúc trước nên phong thưởng đều đã phong thưởng, muốn lập công, nào có dễ như vậy?"
"Ngoại trừ Trương Hổ Thành, quan viên được điều đến nơi này đều bận rộn bình ổn bản địa hỗn loạn để tranh công với trẫm, bọn họ lần đầu tiên đặt chân đến Tây Hạ, đều nhiệt tình mười phần, đều muốn tranh đoạt công lao. Còn về Thiểm Tây, châu này cũng đã được cai trị đến an ổn. Đám tham quan trong Đại Hằng hiện giờ đều không có ai dám mạo hiểm xuất đầu, Ngự Sử Đài cũng làm việc rất tốt, còn có nơi nào dễ dàng để điều tới nữa."
Điền Phúc Sinh mấp máy môi, hối hận nói: "Là tiểu nhân ngu dốt, nói sai lời."
Cố Nguyên Bạch lắc đầu, bảo lão tiến lên đổi khăn và nước, "Y gấp, trẫm cũng gấp. Muốn người tri tâm luôn ở trước mắt thật không dễ dàng, một khi y bắt đầu tranh đoạt trên triều đình, chỉ ở trong cung ngủ một đêm đã có người theo dõi cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nếu bảo trẫm để y yên lặng ở bên người, làm ngự tiền thị vệ nho nhỏ, y là một nhân tài, trẫm sao có thể làm như vậy?"
Phải buông tay.
Yêu là tôn trọng, phải để y rời đi, bất luận là vì công hay tư. Sẽ thật đáng tiếc nếu tài năng của Tiết Viễn không được đặt đúng chỗ, lòng yêu thích người tài của Cố Nguyên Bạch không làm được chuyện phí phạm của trời như vậy.
Điền Phúc Sinh mũi chua xót, bắt đầu lau nước mắt, "Ngài và Tiết đại nhân thật khổ."
Cố Nguyên Bạch không khỏi mỉm cười, nhận lấy khăn tiếp tục lau tay Tiết Viễn, đầu ngón tay xuyên qua kẽ hở ngón tay y, cọ qua vết thương trong lòng bàn tay y, "...... Không khổ. Có áo mặc, có cơm ăn, giang sơn thái bình trời yên biển lặng, nào có gì khổ sở? Thiên hạ trăm triệu dân đều ở trên vai trẫm, trẫm chờ mong, chờ một ngày y có thể cùng trẫm san sẻ bớt gánh nặng ấy."
Bàn tay trong tay hắn đột nhiên cử động một chút.
Mặt trời dần về phía tây, màn đêm buông xuống.
Cố Nguyên Bạch không biết đã ngủ bên người Tiết Viễn từ khi nào, chờ đến khi tỉnh lại, Tiết Viễn đang ôm hắn ngồi trên trường kỷ ở phía trước cửa sổ.
Trước người đắp một cái chăn mỏng, ánh trăng ngoài cửa sổ cong cong, như một con thuyền đi xa.
Tóc của Tiết Viễn rơi trên ngực Cố Nguyên Bạch, ánh trăng nhàn nhạt như sóng gợn đong đưa. Cố Nguyên Bạch dựa vào ngực Tiết Viễn, nghe tiếng ếch kêu bên ngoài, thanh thản chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát.
Tiết Viễn gác cằm lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng ôm lấy Thánh Thượng, "Ta biết tâm ý của Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Giờ mới biết sao?"
Tiết Viễn không nhịn được cúi đầu hôn lên tóc hắn, đột nhiên nói: "Ta cam tâm tình nguyện đi, cũng muốn sớm quay trở về. Tra tấn bản thân cũng làm Thánh Thượng khó chịu, thật sự không nên. Ta sẽ không như vậy nữa, Thánh Thượng, chỉ là trước khi ta đi, còn có chuyện muốn cầu xin ngài."
Cố Nguyên Bạch hỏi: "Cái gì?"
Tiết Viễn tháo đai lưng bên hông, vạt áo rơi rụng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, y nhặt lên con dao đặt bên trường kỷ, tháo vỏ, đưa lưỡi dao cho Cố Nguyên Bạch, ánh mắt vững vàng, "Ta muốn ngài để lại trên người ta một dấu vết."
Cố Nguyên Bạch kinh ngạc, Tiết Viễn cong môi, kiên định nói: "Xin Thánh Thượng ban ân huệ này cho ta."
Thật lâu sau, mũi dao kề tới trước ngực y, Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói: "Sẽ đau."
Tiết Viễn lắc đầu, "Khắc đi."
Cố Nguyên Bạch hạ quyết tâm, vẽ lên làn da trước mắt một chữ "Bạch". Cũng may chữ này nét đơn giản, máu vừa chảy ra, Cố Nguyên Bạch đã thu hồi dao.
Tiết Viễn lẳng lặng nhìn hắn, Cố Nguyên Bạch cầm khăn tay lau đi vết máu, còn có một ít chảy xuống lưng quần, Cố Nguyên Bạch bảo người mang tới thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên, nói: "Quan viên trẻ tuổi trong triều đều muốn lập công lần này, ta cũng không muốn để ngươi bỏ lỡ cơ hội. Ta biết vì sao ngươi muốn lập công, cũng biết ngươi vì sao không muốn đi, đơn giản chỉ là luyến tiếc...... Khu mật sử đã mấy lần tiến cử ngươi với ta, ông ta đề cử điều ngươi đi, ba năm sau lại về kinh, khi đó sẽ dễ dàng thăng chức. Nhưng ba năm điều đi so với ba năm trùng kiến, thì công lao trùng kiến lớn hơn đúng không?"
Tiết Viễn dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Máu ngừng chảy, Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Tình cảm nếu đã lâu dài, cũng không cần phải sớm tối bên nhau."
Tay Tiết Viễn run lên.
"Nếu như không liên quan đến ta, chỉ nói về việc trùng kiến con đường tơ lụa, ngươi có đi không?"
Tiết Viễn thở ra một hơi, không chút do dự: "Ta sẽ đi."
Những quốc gia ở bên ngoài kia, Tiết Viễn đã sớm muốn đi tìm hiểu một phen.
Cố Nguyên Bạch mỉm cười, "Vậy thì đi thôi, trẫm ở kinh thành chờ ngươi trở về."
"Thánh Thượng có biết vì sao ta phải đi không?" Tiết Viễn chậm rãi mở miệng, "Ta cũng đã từng suy nghĩ rằng việc này có đáng hay không. Rời khỏi ngươi ba đến năm năm, không biết chừng tâm ý đã khác."
Cố Nguyên Bạch cười cười, "Nam tử hán chí tại bốn phương, Tiết Viễn, trẫm cũng không phải nam tử tầm thường, trẫm là hoàng đế. Thiên hạ chiếm một vị trí rất lớn trong lòng trẫm, ly biệt là khổ sở, trẫm nói thật, trẫm cũng không nỡ để ngươi rời đi. Ngươi phải làm chuyện tốt vì nước vì dân, chỉ có như vậy, mới có thể quang minh chính đại mà đứng ở bên cạnh trẫm, khiến cho trẫm không thể nào vứt bỏ ngươi, ngươi cũng càng có thêm tự tin."
"Ngươi không muốn để ta lưu lại ô danh," Cố Nguyên Bạch thật lòng nói, "nhưng nếu thật sự muốn được như vậy, ở bên ngoài ngươi và ta không thể công khai. Giả sử về sau ta không còn thích ngươi nữa, chán ghét ngươi, khi đó ngươi sẽ không thể nói được gì, chỉ có thể nuốt ủy khuất vào trong bụng."
Trên mặt Cố Nguyên Bạch hiện rõ lo lắng: "Nếu về sau ta thật sự không thích ngươi nữa, ngươi cũng có thể tìm một đường lui cho mình. Khiến ta không thể nào áp chế ngươi, ngươi muốn rời đi cũng được, nếu không muốn đi cũng có thể ở lại triều đình làm một thần tử tốt."
Một người dã tâm hoàn toàn có khả năng trở thành một con người khác, Cố Nguyên Bạch luôn dùng lý trí để áp chế lại sự cám dỗ mà quyền lực đem lại cho hắn, nhưng hắn không dám bảo đảm bản thân về sau sẽ trở nên như thế nào. Nếu hắn thật sự có mới nới cũ, Tiết Viễn phải làm sao bây giờ?
Chỉ nghĩ như vậy, đã cảm thấy trong ngực đau nhói, cảm thấy không khoẻ.
Tiết Viễn bỗng chốc nghẹn ngào, "Nguyên Bạch, đừng hết thích ta."
"Ta chỉ là giả sử thôi." Cố Nguyên Bạch nghiêm túc trả lời.
Biểu tình của Tiết Viễn chậm rãi thay đổi, đầu mày hơi nhíu, khóe miệng ép xuống, là biểu tình mà mỗi khi trông thấy, Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy ngực như bị bóp nghẹt.
Cố Nguyên Bạch bình tĩnh nhìn y một lát, rướn người đặt lên mi tâm của Tiết Viễn một cái hôn, thấp giọng nói: "Tiết Cửu Dao, ta từng nói với cha ngươi một câu. Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, ngươi cũng là người của trẫm, những việc ngươi làm không phải vì chính ngươi, mà là vì trẫm. Những người khác trẫm không yên tâm, xem các quốc gia qua đôi mắt của những người khác, cũng không giống xem qua đôi mắt của ngươi."
Thanh âm của hắn giống như bị ánh trăng làm cho lay động, "Yên tâm mà đi, nguyên vẹn trở về. Kinh thành mỗi ngày đều có người truyền tin, ta chờ ngươi nói với ta về phong cảnh ngoại quốc, tặng ta đồ vật của các quốc gia khác."
"Đi thôi, khi trở về, sẽ không còn ai sẽ bởi vì ngươi ngủ lại trong cung mà buộc tội ngươi nữa," Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng, "ta cũng không cần phải lo lắng cho ngươi về sau, bởi vì ngươi luôn có biện pháp ở lại bên cạnh ta, có đúng không?"
Tiết Viễn: "Đúng vậy."
Ta luôn có biện pháp ở lại bên cạnh ngươi.
Cố Nguyên Bạch âu yếm hôn y, "Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử. Ở trên đất này, dân nào không phải là dân của Thiên tử. Đại Hằng ở đây, trẫm liền ở đây. Yên tâm bay đi, trẫm vĩnh viễn ở đây."
Tiết Viễn ôm lấy hắn, hôn trở về.
Tháng hai năm sau, cỏ mọc tươi tốt, việc trùng kiến con đường tơ lụa trên lục địa và trên biển đều đã chuẩn bị ổn thoả. Ngày hôm đó, biển người tấp nập tề tựu ở hai bên đường, hoành tráng chưa từng có.
Quân đội năm ngàn người, vạn ngựa quý, các xe vật tư dài liên miên không dứt, còn có ba ngàn thương hộ đi theo. Chiêng trống vang trời, mọi người tiễn đưa khí thế ngất trời, cảm xúc cao trào.
Cố Nguyên Bạch cũng chuẩn bị tiễn đưa Tiết Viễn.
_________________