Tiết Viễn rời đi để lại cho Cố Nguyên Bạch một phiền toái lớn.
Ngày hôm đó, Cố Nguyên Bạch một canh giờ rưỡi sau mới mở mắt ra. Giường đệm sạch sẽ, thân thể sạch sẽ, hẳn là đã được tắm rửa, thoải mái đến mức hắn lại muốn nhắm mắt.
Tiết Viễn cho dù là hôn môi hay ở trên giường đều đơn giản thô bạo thật sự, chẳng có kỹ xảo gì, chỉ biết xông thẳng lên. Nhưng mà động tác thẳng thắn như vậy lại cố ý thả chậm cũng chẳng khác nào dày vò người ta, Cố Nguyên Bạch không hiểu nổi sao y có thể nhịn được, chỉ biết mỗi lần làm xong, đệm giường đều ướt sũng, đa số đều là mồ hôi của Tiết Viễn để lại.
Lớn lên tuấn tú lại nổi bật, chiếu cố Cố Nguyên Bạch càng không chút cẩu thả, sau một đêm thoải mái, mở mắt ra là cảm giác sạch sẽ, thật sự quá tuyệt.
Cố Nguyên Bạch thưởng thức một hồi, mới từ từ xuống giường. Đứng dậy rồi liền phát hiện bên giường bày hai cái rương gỗ một trái một phải, dưới rương gỗ có một phong thư, hắn mở ra xem, đúng là chữ của Tiết Viễn.
Trong thư nói, một cái rương là bổng lộc của Tiết Viễn từ trước tới nay, đều giao cho Cố Nguyên Bạch cất giữ, đợi khi nào dùng xong rồi, y sẽ trở lại. Rương còn lại là toàn bộ thư y viết lúc trước, mỗi ngày một bức, xin Thánh Thượng đừng quên đọc.
Cố Nguyên Bạch đọc thư xong, không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến mềm nhũn.
Hắn vui vẻ sai người mang theo hai cái rương gỗ, tính toán kín đáo ra khỏi Tiết phủ. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tiết lão tướng quân đang quỳ gối.
Tiết lão tướng quân sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng, bỗng chốc trong mắt hàm nhiệt lệ, run rẩy nói: "Thánh Thượng——"
Tiết lão tướng quân đã quỳ hồi lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều. Những thứ mà trước giờ chưa từng chú ý đến lần lượt hiện ra trước mắt, cuối cùng, ông nhớ tới một câu từng hỏi Tiết Viễn khi ở Bắc Cương.
"Có phải ngươi cưỡng ép cô nương nhà người ta không đấy?"
Tiết Viễn khi đó chỉ cười nhạo một tiếng.
Tiết lão tướng quân càng nghĩ càng cảm thấy cả người rét run, như trời đông giá rét.
Con trai mình là loại người gì, Tiết lão tướng quân rõ ràng nhất. Tiết Viễn khi còn nhỏ ở kinh thành, nơi hỗn loạn nào y cũng dám trộn lẫn. Nhỏ tuổi đã có thể mặt không đổi sắc mà cầm dao dọa chém người, trong đám trẻ nhà quan văn võ, y là người duy nhất dám đánh người ta đến đổ máu. Tiết lão tướng quân chính là bởi vì như vậy mới cảm thấy kinh hãi với đứa con máu lạnh ngập tràn sát khí này, hạ quyết tâm mang con trai theo bên mình để dạy dỗ, ở trên chiến trường, sự máu lạnh của Tiết Viễn lại biến thành si mê giết địch.
Y dường như chẳng sợ hãi bất cứ điều gì, lên chiến trường chẳng khác nào rồng được thả lên trời.
Không biết sợ hãi, sẽ dễ gây đại họa. Tiết lão tướng quân lúc này mới lần lượt cư xử nghiêm khắc với y, hy vọng có thể tẩy đi huyết vị trên người y, cho y biết cái gì gọi là luân thường đạo lý, mà không phải thú tính máu tươi ngập đầu.
Việc này thật không dễ dàng, Tiết lão tướng quân bỏ công sức thật lâu, mới làm cho Tiết Viễn cảm nhận được thống khổ của bách tính biên cương, nhìn thấy binh lính tử vong mà phẫn nộ. Tiết Viễn thành người rồi, Tiết lão tướng quân lại phải đau đầu dựa theo tính nết của y mà dạy y biết trung quân.
Một nhà ba đời trung lương, sao lại sinh ra một đứa như vậy cơ chứ?
Không biết luân lý, không có thiện ác, giống như hỏng từ trong xương cốt, trưởng thành rồi mới miễn cưỡng biết che giấu sự máu lạnh vô tình của chính mình, giả vờ thành bộ dáng vô hại.
Bởi vì vậy, cho nên khi Tiết lão tướng quân biết được Tiết Viễn có lòng trung quân mới vui mừng quá đỗi, cảm thấy Tiết phủ cuối cùng cũng được cứu rồi, không phải lo lắng một ngày nào đó sẽ bị xét nhà nữa. Sau đó lại thấy, Tiết Viễn đối với Thánh Thượng quá mức ân cần, mà kẻ hư hỏng như Tiết Viễn sao có thể biết ân cần với người khác? Tiết lão tướng quân càng nghĩ càng sầu, tưởng rằng thì ra Tiết Viễn chỉ giả vờ, giả vờ trung quân với Thánh Thượng.
Thánh Thượng càng đối xử tốt với Tiết Viễn, Tiết lão tướng quân càng thấp thỏm bất an. Kết quả chuyện gì đã xảy ra? Con của ông thế mà, thế mà lại dám mơ ước Thánh Thượng!
Tiết lão tướng quân khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, tức giận đến thất khiếu bốc khói, "Tội của thần đáng chết muôn lần, đáng chết muôn lần."
Sớm biết như thế, cái ngày Tiết Viễn sinh ra ấy lẽ ra ông nên hung hăng bóp chết y.
Nếu liệt tổ liệt tông Tiết phủ mà biết, chỉ sợ sẽ thổ huyết mà sống dậy.
Chuyện này đương nhiên không phải do Thánh Thượng. Nếu như Tiết Viễn không muốn, Thiên Vương lão tử cũng không bức bách được y, nhất định là do y nổi tâm tư xấu xa với Thánh Thượng, lại còn thật sự đắc thủ.
Tiết lão tướng quân trong lòng lạnh toát, không dám nghĩ Tiết Viễn đã làm những gì với Thánh Thượng, chỉ cần tưởng tượng thôi đã sợ đến mức ngất xỉu.
"Là thần không biết dạy con, là lỗi của thần." Tiết lão tướng quân nghẹn ngào, cảm thấy hổ thẹn, "Thần nguyện lấy cái chết tạ tội, sau khi chết cũng không được siêu sinh."
Đều là bởi vì ông nhất thời lơ là, mới khiến cho Thánh Thượng gặp phải tội lỗi này, bị tiểu nhân mê hoặc.
Cố Nguyên Bạch ngay lập tức hiểu ra Tiết lão tướng quân sao lại thế này.
Hắn có chút kinh ngạc mà nhướn mày, lại nhìn Tiết lão tướng quân mấy lần, chẳng lẽ lần trước hắn tới Tiết phủ ám chỉ rõ ràng như vậy, Tiết lão tướng quân cũng chưa nhận ra?
"Tiết khanh," Biểu tình cực kỳ bình tĩnh ôn hòa, "đứng dậy đi."
Trời vẫn còn sớm, Tiết lão tướng quân lại mang hơi sương dày đặc trên người, vừa thấy là biết đã quỳ rất lâu. Cố Nguyên Bạch quay đầu nhìn Trương Tự, thị vệ trưởng thấp giọng nói: "Thần khuyên tướng quân đứng dậy, tướng quân lại không nghe, khăng khăng quỳ ở chỗ này. Ngài còn chưa dậy, thần cũng không dám bẩm báo."
Cố Nguyên Bạch thở dài.
Nếu nói nghiêm túc, Tiết lão tướng quân vẫn là "Quốc trượng" của Đại Hằng, hắn tự mình cúi người muốn nâng vị trung thần này đứng dậy, nhẫn ban chỉ xanh biếc trên ngón tay liền lọt vào tầm mắt Tiết lão tướng quân.
Tiết lão tướng quân cả người run lên, nhớ tới khi ở Bắc Cương, Tiết Viễn cũng từng mang một chiếc nhẫn như vậy trên tay.
Ông chưa kịp đứng lên đã mềm nhũn hai đầu gối, lại quỳ thật mạnh xuống đất.
Cố Nguyên Bạch dẫn người vào trong sân, bàn đá ẩm ướt, giọt sương từ lá cây nhỏ giọt.
Thánh Thượng không nhanh không chậm, thái độ ôn hòa, nói rất nhiều lời, thấy Tiết lão tướng quân nghe lọt tai liền cho ông quay về. Tiết lão tướng quân không biết mình đã trở lại phòng ngủ như thế nào, khi trở về, Tiết phu nhân đang để nha hoàn chải tóc, nhìn thấy dáng vẻ mơ màng hồ đồ của Tiết lão tướng quân, ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao vậy?"
Tiết lão tướng quân nghiến răng ken két, không nói nên lời.
Tiết phu nhân bảo người lui ra, đi đến bên cạnh trượng phu ngồi xuống, bắt đầu rơi nước mắt, "Ông có phải lại đang oán trách con tôi hay không?"
Tiết lão tướng quân lần này lại không hé răng.
"Con tôi thích nam tử thì đã sao, ông còn có thể đánh chết nó ư?" Tiết phu nhân khóc càng lợi hại hơn, "Tiết Bình, ông nói rõ ràng cho tôi, con tôi rốt cuộc phải như thế nào thì ông mới vừa lòng! Nó chỉ cần không gây họa cho nhà người ta, không cưỡng bách người ta, vậy không phải là được rồi hay sao?"
"Tai họa, tai họa!" Tiết lão tướng quân ngón tay run rẩy, không nhịn được chảy xuống hai hàng nhiệt lệ, "Phu nhân, nó......"
Đó là gây họa cho nhà người ta sao?
Đó là tội chém cả nhà!
Lau nước mắt, Tiết lão tướng quân liền đổi giọng, "Nó tốt nhất là hãy toàn tâm toàn ý, đừng để tôi biết nó còn có tâm tư không thành thật gì. Nó mà dám có hai lòng, tôi sẽ giết nó đầu tiên!"
Tiết phu nhân sửng sốt, "Ông đây là cho phép rồi?"
Tiết lão tướng quân trầm mặc, Tiết phu nhân cho rằng ông không còn so đo nữa. Bà vui mừng, đứng lên càng nhịn không được đi tới đi lui, lẩm bẩm: "Hai chúng ta còn dễ nói chuyện, nhưng Chử phu nhân thì khó đây."
Tiết lão tướng quân nhíu mày, "Cái gì Chử phu nhân?"
Tiết phu nhân nhịn không được mỉm cười, lại ngồi xuống nói: "Ông ấy à, Viễn ca nhi tâm duyệt người nào mà cũng không biết. Mắt nhìn của Viễn ca nhi, dù là thích nam tử cũng không chọn người tầm thường, ông có biết Chử Trạng Nguyên của Chử phủ không?" (rồi, chính thức toang Tiết Cửu Dao pt.3 =))))))
Tiết lão tướng quân cảm thấy không ổn, quả nhiên, Tiết phu nhân cười nói: "Chử Vệ nhà người ta đỗ Tam Nguyên, cũng là người được Thánh Thượng trọng dụng, còn không phải là người con tôi thích hay sao?"
"Ầm" một tiếng, trước mắt biến thành màu đen.
Tiết lão tướng quân suýt nữa phun ra một búng máu, nghiệt tử, nghiệt tử, đã mê hoặc Thánh Thượng rồi, lại còn dám chân trong chân ngoài!
Tội này quả thật đáng chết vạn lần!
Tiết Viễn còn chưa biết bản thân trong mắt lão phụ thân đã biến thành kẻ lừa dối trăng hoa.
Một đường phong trần mệt mỏi đuổi tới kinh thành, trên đường mua không ít mấy món thú vị, tính mang về cho Thánh Thượng giải sầu. Cảnh tượng khi vội vàng trở lại kinh thành, vừa vặn là mấy ngày trước thi đình.
Xuân về hoa nở, Tiết Viễn dù mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phá lệ phấn khởi. Y giao ngựa cho cung hầu, vừa về đã tiến cung gặp Thánh Thượng.
Y cực kỳ nóng vội.
Vốn cho rằng nhanh nhất một tháng là có thể trở về, cùng lắm là hai tháng, số thư mà Tiết Viễn chuẩn bị cũng chỉ đủ đọc trong hai tháng, đến bây giờ mới xong, sợ là Thánh Thượng đã một tháng không được đọc những lời y viết từ tận đáy lòng rồi.
Chỉ hy vọng một tháng này, Thánh Thượng không đọc thư cũng có thể thường xuyên nhớ tới y.
Tiết Viễn thở dài, bước chân càng lúc càng nhanh. Tà áo như sóng biển lay động, Điền Phúc Sinh sớm nghe nói Tiết đại nhân tiến cung, vội vàng ra đón, "Tiết đại nhân, ngài cuối cùng cũng trở lại."
Tiết Viễn liền hỏi: "Thánh Thượng đâu?"
Điền Phúc Sinh quen miệng nói: "Thánh Thượng đang nghỉ ngơi trong tẩm cung, Tiết đại nhân có muốn vào gặp luôn không?"
Tiết Viễn đương nhiên gật đầu, "Ta đi rửa mặt trước đã, rồi vào ngay."
Mấy quan viên phía sau Tiết Viễn nghe thấy, câu sau càng kinh ngạc hơn câu trước, hai mặt nhìn nhau.
Sau đó, Tiết Viễn mang hơi ẩm bước vào tẩm cung của Thánh Thượng.
Trên đệm giường có một người, Tiết Viễn nhẹ nhàng đi lên nhìn, không ngừng sờ tới sờ lui mái tóc, bàn tay, khuôn mặt của Thánh Thượng, mãi một lúc sau mới ngồi bên mép giường, mười ngón đan tay với Cố Nguyên Bạch đang ngủ say.
Khóe mắt đảo qua, ở bên gối có một trang thư, chữ viết quen thuộc, Tiết Viễn cầm lên xem, quả nhiên là chữ của mình.
Tiết Viễn không tiếng động mỉm cười, cúi đầu hung hăng hôn lên tờ giấy.
Cảm xúc đầy tràn, căng phồng đến nỗi trong lòng chằng còn chỗ nào có thể chứa được.
Chỉ có thể nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn theo mái tóc đen của hắn.
Cố Nguyên Bạch dưới cái nhìn chăm chú hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt còn chưa rõ ràng, liền thấy được bên giường có một hình bóng quen thuộc.
Y phục đen tuyền, còn đang cười.
Cố Nguyên Bạch lười nhác vươn tay, thân ảnh ấy liền cúi xuống hôn, thuần thục mà ôm hắn vào trong lòng. Ngủ đến mệt mỏi, Cố Nguyên Bạch tưởng rằng mình vẫn đang mơ, ngửi ngửi mùi hương của Tiết Viễn, lại an tâm ngủ.
Tiết Viễn vuốt sống lưng hắn, còn đang muốn tâm sự vài câu, thấy vậy không khỏi buồn cười, "Sao lại ngủ tiếp rồi."
Y đi hỏi Điền Phúc Sinh một chút, hỏi Thánh Thượng đêm qua ngủ vào lúc nào. Một canh giờ sau bữa tối đã ngủ, vậy mà giờ vẫn còn buồn ngủ như vậy.
Non nửa canh giờ sau, Cố Nguyên Bạch mới tỉnh hẳn.
Hắn mở mắt ra liền cảm thấy không đúng, muốn ngồi dậy, nhưng bàn tay của Tiết Viễn chặn hắn lại từ phía sau. Cố Nguyên Bạch cẩn thận nghiêng đầu, Tiết Viễn nhắm hai mắt, cũng ngủ rồi.
Đã trở lại rồi.
Cố Nguyên Bạch chớp chớp mắt, "Tiết Viễn?"
Tiết Viễn ngủ rất sâu, ôm Cố Nguyên Bạch ngáy khò khò.
Cố Nguyên Bạch gọi to hơn chút, "Tiết Cửu Dao."
Tiết Viễn vẫn không tỉnh, Cố Nguyên Bạch nhìn xung quanh một vòng, nơi nơi đều yên lặng. Hắn bắt đầu có chút hoài nghi có phải vẫn còn đang trong mộng hay không, chứ Tiết Viễn thật ra chưa trở về, người này hiện tại chỉ là ảo giác.
Hắn muốn tự véo mình một cái, nhưng lại sợ nếu không phải là mơ thì sẽ rất đau. Nhìn nhìn Tiết Viễn, khóe miệng hơi cong, xấu xa thò tay vào trong quần y, thầm nghĩ còn rất có tinh thần đấy nhỉ, lướt sang bên cạnh, nhổ xuống một sợi lông.
Tiết Viễn lập tức mở bừng mắt, đau đến mức rống một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai, hoàn toàn đánh tỉnh Cố Nguyên Bạch, "...... Tai của trẫm."
Tiết Viễn biểu tình vặn vẹo, nhè nhẹ hít khí lạnh, trước khi tới gặp Cố Nguyên Bạch còn cố ý sửa soạn lại một lần, nhưng hiện tại có thể nói là đã uổng công. Y đau đến độ muốn nhảy lên, nhưng Thánh Thượng còn ngồi phía trên, tay còn đặt ở trong quần y, nên chỉ có thể cầu xin: "Bạch gia, ssh, mau buông tay, giơ cao đánh khẽ đi Bạch gia."
Cố Nguyên Bạch chớp chớp mắt, "Rất đau?"
Tiết Viễn khịt khịt mũi, "Đau chết lão tử."
"Ò," Cố Nguyên Bạch có chút chột dạ, "đừng kêu, gia xoa xoa cho ngươi."
Tiết Viễn ủy khuất gật đầu.
Xoa nhẹ một khắc, lại nói vài câu, hai người mới từ bên trong bước ra.
Đi cùng Tiết Viễn đến Hoài Nam chủ yếu là quan viên của bộ Hộ và Chính Sự Đường, bọn họ sắc mặt càng khó coi, nhìn rất mệt mỏi, khi bẩm báo hai mắt lờ đờ, nói chuyện hữu khí vô lực. Cố Nguyên Bạch trực tiếp cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng nhìn sang Tiết Viễn tinh thần mười phần, mới phát giác quan văn đúng là thể nhược.
Quan viên thường xuyên ra ngoài làm việc, ngoại trừ quan viên Sở Giám Sát, những người khác đều sẽ có đủ loại bệnh tật. Hầu hết là không thích nghi được với khí hậu hoặc là nhiễm phong hàn, thân thể như vậy thực sự không tiện công tác.
Cố Nguyên Bạch trầm tư, suy nghĩ về việc liệu đã có thể đưa ra đại hội thể thao quốc dân được chưa.
Cho dù là Cố Nguyên Bạch cũng không thể lúc nào cũng ngồi làm việc. Quan viên các nha môn càng nên như vậy, thật vất vả mới tuyển chọn ra được nhân tài, không thể để bại bởi sức khỏe được.