Trên xe ngựa hồi kinh.
Vùng ngoại ô rừng rậm đan xen, bóng cây rậm rạp. Xe ngựa ngẫu nhiên đong đưa, tuấn mã bên ngoài thở phì phò.
Bên trong xe ngựa, tay áo trắng che đậy sống lưng cùng cái gáy của một người, đợi đến khi hai tay dời đi, tay áo từ trên người Tiết Viễn rơi xuống. Bàn tay Tiết Viễn chống lên vách xe, ở phía dưới, hai má Thánh Thượng đã đỏ ửng.
Cố Nguyên Bạch mặt mày hiện thoả mãn, trong mắt hàm chứa nước long lanh, ánh mắt đưa từ dưới lên trên mà nhìn Tiết Viễn, cùng với đôi môi sưng đỏ tựa như bức tranh thủy mặc. Tiết Viễn nín thở, lại cúi đầu chạm lên đôi môi ướt át ấy.
Ngón tay từ sau lưng luồn vào cổ áo, Cố Nguyên Bạch sờ đến mấy vết sẹo kết vảy gập ghềnh, đầu ngón tay ngưng lại, rồi vuốt ve hai lần, "Vẫn để lại sẹo."
Tiết Viễn nắm cánh tay hắn, "Không đau."
"Ghét," Cố Nguyên Bạch trầm thấp nói, "chỗ này vốn dĩ trơn nhẵn."
"Vì bảo vệ Thánh Thượng mà để lại sẹo, vậy thì cũng có thể giữ cả đời." Tiết Viễn thực lòng cảm thấy vui sướng, "Thứ này không phải ai cũng có đâu."
Nhưng Thánh Thượng mím môi, vẫn không cười nổi.
Tiết Viễn thầm nghĩ, sao mà đáng yêu thế không biết.
Y cúi đầu, nâng niu mà hôn Thánh Thượng đến đầy mặt nước miếng. Thánh Thượng bị y hôn đến hai mắt mê man, Tiết Viễn lại nhịn không được nghĩ, đáng yêu quá đáng yêu quá.
"Thánh Thượng," Không khỏi mềm giọng, "thần và ngài hiện tại đến mức độ nào rồi?"
Thánh Thượng mở miệng muốn nói, Tiết Viễn lại không nhịn được theo khe hở mà tiến vào, cánh môi quá mỏng, không cẩn thận sẽ xuất huyết, Tiết Viễn liền mút đầu lưỡi Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch bị y liếm mút đến đau, đẩy y một hồi, Tiết Viễn mới lưu luyến không nỡ mà thối lui.
"Lúc ta muốn nói thì ngươi lại lấp kín miệng không cho ta nói chuyện." Cố Nguyên Bạch "ssh" một tiếng, bóp cằm Tiết Viễn cắn y một cái, nhẹ mắng, "Ngươi là chó à?"
Tiết Viễn nhìn chằm chằm cổ áo Cố Nguyên Bạch không nói lời nào, Cố Nguyên Bạch nhíu mày cúi đầu, mới phát hiện cổ áo mình đã bị vuốt ve đến nhăn nhúm, còn hơi hơi lỏng ra, có thể mơ hồ thấy được làn da trắng nõn phía dưới.
Nhướn mày, ngón tay túm chặt lại cổ áo, "Ngươi cảm thấy chúng ta hiện tại đến mức độ nào?"
Tiết Viễn hoàn hồn, hiếm có mà không được tự nhiên. Y ho khan vài cái, sắc mặt nhìn thì bình tĩnh, hai tai đã lộ ra đỏ rực dưới tia sáng lọt qua khe cửa, Cố Nguyên Bạch nhìn y lúng túng một hồi lâu, bất tri bất giác đã mỉm cười.
Tiết Viễn ngượng ngùng một hồi lâu, mới ngồi xổm xuống, nắm đôi tay Cố Nguyên Bạch, cực kỳ có khí phách mà nói: "Đến mức có thể bàn chuyện cưới hỏi rồi."
Đôi mắt có thần sáng sủa.
Trong xe ngựa yên tĩnh, một câu nói này bỗng kéo dài, như từ xa xưa truyền đến, kéo dài trăm ngàn dặm không ngừng.
Trong ngực Cố Nguyên Bạch như có thứ gì đang nhảy lên càng lúc càng nhanh.
Hắn biết được điều này có nghĩa là gì. Khóe môi càng thêm đè thẳng, lại lộ ra sắc hồng hào không giống bình thường. Hắn khắc chế mà nghiêng đầu, nhiệt khí dần dần bốc lên.
Bên mặt sườn căng thẳng, đã nhuộm sắc ráng chiều.
Tiết Viễn quá khẩn trương, tưởng rằng hắn đang tức giận, vội vàng giải thích, "Cũng không cần phải thật sự bàn chuyện cưới hỏi."
Y gối đầu lên hai đầu gối Cố Nguyên Bạch, cầm hai tay hắn, dâng lên một sự chân thành nóng rực, "Ta không muốn để xuất hiện một lời đồn đại màu hồng gì đó về ta và ngươi, không muốn để cho người khác suy đoán gì về ngươi trong lúc ta không biết. Chi riêng dáng vẻ hiện tại này của ngươi, ta cũng không muốn để cho người khác thấy."
Tiết Viễn đột nhiên cảm thấy may mắn. May mà Cố Nguyên Bạch là hoàng đế, và y không thể làm gì được Cố Nguyên Bạch. Nếu không, dựa vào tâm tư đen tối ấy của y, không biết chừng sẽ trực tiếp nhốt lại Cố Nguyên Bạch bên cạnh mình. Thậm chí càng quá đáng hơn, y có lẽ sẽ hủy diệt tên của Cố Nguyên Bạch trên sử sách, để cho hậu nhân không thể biết đến Cố Nguyên Bạch.
Đáng sợ đến cỡ nào, y thậm chí đã nghĩ rằng liệu Tiết phủ có thể nhốt Cố Nguyên Bạch cả đời hay không.
Nhưng Thánh Thượng đã xác định sẽ để cho sử sách phải hao tốn bút mực vì hắn, một khi đã như vậy, Tiết Viễn cũng chỉ muốn Cố Nguyên Bạch được trong sạch. Không muốn để hắn sau này bị người nào nhìn trộm, bị người khác tô vẽ một cách ngả ngớn.
"......" Đôi môi Cố Nguyên Bạch như dính lại một khối, ngọt đến nhũn cả người, "Đây là lý do vì sao mỗi lần ngươi hôn ta xong, đều sẽ sửa sang lại tóc tai và y phục cho ta đến không chút cẩu thả?"
Tiết Viễn rầu rĩ mà ừ một tiếng.
Cố Nguyên Bạch căng cứng cả cằm, hầu kết tinh xảo khẽ cử động, ngay cả đôi mắt cũng cảm thấy nóng bừng, bị hun đến mức phải gắt gao cắn chặt răng.
Cần cổ thon dài có chút cứng đờ.
Nếu Tiết Viễn ngẩng đầu lúc này, là có thể nhìn thấy khuôn mặt Thánh Thượng đỏ bừng.
"Bàn chuyện cưới hỏi." Sau một lúc lâu, Cố Nguyên Bạch mới cử động môi lưỡi, giấu đầu lòi đuôi, "Ừ, đúng là không thể bàn chuyện cưới hỏi."
Cố Nguyên Bạch ơi là Cố Nguyên Bạch.
Người không phải chơi bời thôi sao, vì cái gì chơi xong còn cảm thấy mắc cỡ như vậy hả?
Thông báo thì cứ thông báo đi.
Nói đến chân thành tha thiết như vậy để làm cái gì?
Cố Nguyên Bạch kiệt lực áp xuống vẻ kỳ lạ trên khuôn mặt, mồ hôi tiết ra, nhiễm ướt tóc đen hai bên thái dương, không che giấu nổi chật vật.
Tiết Viễn còn nằm ở trên đầu gối hắn, một câu tiếp một câu, "Không nói chuyện cưới hỏi nữa. Nhưng ta và ngươi đã đến trình độ này, ta hỏi qua Không Tính đại sư, Thánh Thượng thân thể hư nhược, không thể có con nối dõi. Ta và Thánh Thượng ai cũng không cưới, cứ như vậy cả đời có được không?"
Cả đời.
Sao cái gì y cũng dám nói vậy.
Cố Nguyên Bạch đột nhiên hỏi: "Nếu cha mẹ ngươi ép ngươi phải cưới vợ thì sao?"
Tiết Viễn nặng nề nở nụ cười, "Bọn họ không dám đâu."
Cố Nguyên Bạch nghĩ tới tính nết của Tiết Viễn, người này đã lâu không gây sự trước mặt hắn, hắn đã quên mất y kiệt ngạo từ trong xương cốt. Y nói không dám, hai phu phụ Tiết lão tướng quân cũng thật sự không làm gì được y. Cố Nguyên Bạch giật giật chân, "Ngồi dậy, ngươi đè ta khó chịu."
Tiết Viễn ngoan ngoãn ngồi dậy, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt Thánh Thượng hồng nhuận, y lo lắng vươn tay ra, "Nóng sao?"
Cố Nguyên Bạch đánh rơi tay y, hàm hồ nói: "Không có việc gì."
Tiết Viễn vẫn không yên tâm, Cố Nguyên Bạch liếm liếm môi, đầu lưỡi vừa chạm vào, phát hiện trên môi cũng nóng bừng.
Hắn nhíu mày, cảm thấy mình phản ứng quá mức, lấy tay quạt gió. Tiết Viễn ngay lập tức hiểu ra, tháo cây quạt vàng nạm ngọc bên hông xuống, quạt mát cho Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch: "Mở cửa sổ đi."
Tiết Viễn một tay mở cửa sổ ra, thị vệ trưởng ở bên ngoài chạm mắt y, mỉm cười gật đầu.
Gió lạnh thổi vào xua đi kiều diễm. Cố Nguyên Bạch dần dần thanh tỉnh, hắn nhìn một màu xanh ngoài cửa sổ, thân cây sum sê bạc phếch, gió nhẹ vừa động, cành lá đều bắt đầu đong đưa.
"Ta đã nói với ngươi rất nhiều điều," Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm, "nhắc nhở ngươi phải dừng lại đúng lúc, nếu ngươi vẫn muốn tiến tới, vậy ta đây cũng không quản ngươi nữa."
Tiết Viễn từ phía sau hắn phủ lên, "Thánh Thượng."
"Nếu như không còn hy vọng sống sót, ta sẽ không ngự giá thân chinh," Thánh Thượng cười cười, "cũng không muốn làm lỡ dở người ta. Nhưng ngươi năm lần bảy lượt không nghe lời, khi đó thật là khiến ta bối rối."
Tiết Viễn không muốn nghe hắn nói lời này, nhưng vẫn chịu đựng, chờ hắn nói xong.
"Ta chưa bao giờ dừng lại việc tìm kiếm danh y, trời không tuyệt đường sống của người, nếu ta đã tới đây, dù sao cũng phải cho ta một con đường sống chứ." Cố Nguyên Bạch nói, "Nhưng ta cũng là người, cũng biết thất vọng. Ta muốn sống, nhưng thiên hạ rộng lớn, con đường sống quá xa vời, nếu đến tận khi chết mà ta vẫn không tìm được cơ hội sống sót, ta sẽ cam tâm ư?"
"Thời gian ngắn ngủi, như bóng ngựa đi qua khe cửa, những thời gian quý báu đó, ta không thể lấy ra để đắm chìm trong yêu đương." Xe ngựa chợt xóc một chút, Cố Nguyên Bạch ngửa ra sau, đầu nghiêng vào lồng ngực Tiết Viễn, "Ta muốn sống, rất muốn tồn tại. Dùng hết thảy biện pháp để tìm kiếm cơ hội sống, hiện giờ rốt cuộc đã có hy vọng, nhưng sau chinh chiến, dưới thắng lợi vẫn sẽ sót lại khoảng không như lục bình không có rễ."
Tiết Viễn ôm chặt Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch nhìn trời xanh mây trắng.
Lầm bầm lầu bầu, "Cho nên ngươi phải nghĩ cách, giữ chặt ta."
Giữ lại trên mảnh đất này.
- --------------------------
Bách quan đứng ngoài hoàng thành, cung nghênh Thánh Thượng hồi kinh.
Cố Nguyên Bạch xuống xe ngựa, thái giám hô to một tiếng, sau đó là bách quan lễ bái, hô to ba tiếng "Ngô hoàng vạn tuế".
Thần tử biểu tình kích động, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ, mỗi một tiếng hô cùng lễ bái đều dùng hết sức lực. Điền Phúc Sinh đi theo Cố Nhiên tiến lên, Cố Nhiên chắp tay cúi người bái, cái đầu nho nhỏ chưa cao lên bao nhiêu, câu chữ rõ ràng nói: "Mừng phụ hoàng chiến thắng trở về!"
Cố Nguyên Bạch xoa đầu nó, trông về hoàng thành phía xa, mỉm cười, vàng dội nói: "Các khanh bình thân."
Hắn nắm tay Cố Nhiên, chậm rãi đi qua bách quan.
Bách quan cung kính khom người, các lão thần run run rẩy rẩy, thần tử trẻ tuổi kích động. Một đường này thông suốt thẳng đến cung điện của hoàng đế.
Cố Nhiên ngửa đầu nhìn quan lại hai bên, lại ngửa đầu nhìn Cố Nguyên Bạch.
Phụ hoàng y quan đơn giản, bước chân chậm rãi, mỗi một bước đều trầm ổn cực kỳ, giang sơn hà thủy, mỗi một bước đều vạn dặm an bình.
Cố Nhiên nắm chặt tay phụ hoàng.
Nó bình tĩnh mà chớp chớp mắt, cũng học dáng vẻ của phụ hoàng, thẳng tắp nhìn phía trước, chậm rãi đi tới cuối đường. Mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn phía trước.
Nó cũng sẽ tiêu sái giống như phụ hoàng sao?
- -----------------------------
Sau khi Thánh Thượng hồi kinh, ước chừng bận bịu tới cuối tháng, kinh thành sôi trào kích động mới chậm rãi bình ổn lại.
Cố Nguyên Bạch khôi phục tiết tấu làm việc như thường ngày, giao chuyện truyền giáo cho Phù Tang và du mục cho Chính Sự Đường và Xu Mật Viện toàn quyền quản lý, hắn chỉ cần biết tiến độ là được.
Các trường công ở Tây Hạ dần dần đi vào quỹ đạo, không ít quan viên lục tục điều về Tây Hạ nhậm chức. Muối ăn Lưỡng Chiết nhập lượng lớn vào thị trường, giá muối hạ thấp, hơn nữa quốc gia mạnh mẽ đả kích buôn bán muối tư nhân, thượng thư bộ Hộ thời gian này đều cười đến thấy răng không thấy mắt, rất nhiều rất nhiều vàng bạc tài bảo đưa vào quốc khố, Cố Nguyên Bạch mỗi lần xem tiền tài trong quốc khố, tâm tình đều sẽ cực kỳ tốt.
Ngày ngày cứ như vậy chậm rãi tới tháng chín.
Đầu tháng chín, Cố Nguyên Bạch dẫn theo Cố Nhiên đi thăm con gái của Hòa Thân Vương phi, tiểu quận chúa Cố An Nhi.
Khi An tỷ nhi tròn ba tháng, Cố Nguyên Bạch liền ban cho phong hào, nhiều lần tỏ vẻ yêu thích. Được hoàng đế che chở, cuộc sống của Vương phi đều rất suôn sẻ, nàng hiện giờ sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều, mỗi ngày chơi đùa với con gái, thời tiết sáng sủa lại đưa con gái đi leo núi dâng hương, luôn rất vui vẻ.
Tiểu quận chúa được nuôi rất tốt, trắng trẻo mập mạp, thịt trên tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền lõm thành cái hố nho nhỏ.
Cố Nhiên nhìn tiểu muội muội trông thấy phụ hoàng liền mừng rỡ đến chảy nước miếng, mặt mày nhăn nhó, âm thầm kéo lại vạt áo của phụ hoàng.
Cố Nguyên Bạch không chú ý tới động tác nhỏ của nó. Hắn tuy rằng thích chọc tiểu hài tử khóc, nhưng cũng chỉ như thế đối với nam hài. Còn đối với tiểu cô nương thơm tho mềm mại thì sủng đến hết cỡ. Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng lau nước miếng cho tiểu quận chúa, lại ôm trong ngực một hồi lâu.
Tiểu quận chúa chưa gặp Cố Nguyên Bạch nhiều, tuổi này cũng chưa nhớ được, nhưng lại thích hắn cực kỳ, dính đầy nước miếng lên mặt Cố Nguyên Bạch, nói là hôn, kỳ thật chính là gặm.
Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng, đặt tiểu quận chúa trở về. Gọi Cố Nhiên tới, xoa đầu nó, "Nhiên ca nhi, lại đây chào An muội muội di."
Cố Nhiên nhìn tiểu quận chúa trong ngực nhũ mẫu đang ra sức mở miệng ê a với Cố Nguyên Bạch, cau mày nói, "Chào An muội muội."
Sau nửa canh giờ, đoàn người mới rời khỏi Hòa Thân Vương phủ.
Hôm nay trời quang mây tạnh, Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, cúi đầu hỏi Cố Nhiên, "Muốn cùng phụ hoàng đi leo núi dâng hương không?"
Cố Nhiên đang ủ rũ lập tức ngẩng đầu, trong mắt tỏa sáng, gật đầu thật mạnh.