Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 137




Hôm đó Cố Nguyên Bạch liền mang Tiết Viễn về cung.

Tiết lão tướng quân cung tiễn Thánh Thượng, nhìn con trai mình được đưa vào xe ngựa, trong lòng rất phức tạp.

Thánh Thượng tức giận vì con trai mình như vậy, lửa giận ấy khiến cho Tiết lão tướng quân vừa mừng lại vừa sợ, Thánh Thượng coi trọng Tiết Viễn như vậy, đây là điều ông không ngờ tới. Nhi tử được thánh ưu ái, đãi ngộ cao, Tiết lão tướng quân khỏi phải nói rất là cao hứng. Nhưng lại cũng lo lắng thánh ân như vậy, một khi phản phệ liệu có gây họa cho cả Tiết phủ hay không.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Thánh Thượng có thể vì con trai mà mắng Tiết lão tướng quân, Tiết lão tướng quân quả thật cảm thấy thụ sủng nhược kinh, chỉ hy vọng Tiết Viễn có thể báo đáp hậu ái của Thánh Thượng.

Xe ngựa dần dần rời đi, Tiết lão tướng quân vui vẻ trong chốc lát, lại đột nhiên nghiêm mặt, đi theo Tiết phu nhân nói: "Ta phải nhìn xem, người nó thích rốt cuộc là nam tử nào!"

Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến cho Tiết Viễn coi tiền đồ của mình như cỏ rác, như vậy không phải sẽ khiến cho Thánh Thượng thất vọng, khiến cho cha mẹ nó thất vọng hay sao?!

- ------------------

Một ngày lại một ngày qua đi, cuối tháng là sinh thần Thánh Thượng, Tiết Viễn cuối cùng cũng mời được Cố Nguyên Bạch ăn bát mì trường thọ do tự tay y làm.

Ăn đến no căng, Tiết Viễn bưng cái bát rỗng nhìn bụng nhỏ Thánh Thượng hơi hơi phồng lên, mê mẩn nhìn một hồi, mới xoay người mang bát đũa ra ngoài.

Đảo mắt liền qua nửa tháng.

Mỏ muối ở Lưỡng Chiết vẫn luôn bí mật khai thác, ước chừng năm sau là có thể đưa vào buôn bán. Ban ngày, Cố Nguyên Bạch cùng các vị đại thần thương nghị quốc chính, đảo nhỏ của Phù Tang bị bọn họ chiếm cứ kia là vị trí quan trọng, là đảo để Phù Tang sử dụng cho ngoại thương và chuẩn bị võ trang.

Phù Tang chủ động đưa ra bồi thường, muốn dùng vàng thật bạc trắng đổi lại đảo nhỏ, bọn họ thậm chí có thể đồng ý cùng Đại Hằng ước pháp tam chương, đám thần tử đang thảo luận xem có nên hay không đồng ý cùng Phù Tang tiến hành trao đổi.

Chuyện hương liệu Phù Tang thật sự ghê tởm, cho dù là lão phu tử ngày thường cổ hủ nhất cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong có thể hung hăng cho bọn họ một đòn nghiêm trọng, cho Phù Tang dã tâm lang sói kia xem bản lĩnh của Đại Hằng.

Việc này đàm luận tới đàm luận lui, cuối cùng Cố Nguyên Bạch chốt lại, đổi.

Phù Tang thật sự thiếu thốn, ngoại trừ hương liệu hại người thì thật sự rất nghèo, lại khoảng cách xa xôi, đánh hạ bọn họ rồi cũng không dễ quản chế, huống chi mấy năm nay liên tục chiến sự, phía sau còn có Tây Hạ như hổ rình mồi, mối làm ăn này không có lợi.

Nhưng Cố Nguyên Bạch tuyệt đối không thể để cho Phù Tang tiêu dao như vậy, Lâm Tri Thành lúc trước tới báo, nguồn gốc hương liệu Phù Tang tìm được ở Đông Nam Á, thứ này phải hoàn toàn thiêu hủy, đối với quốc nội kia càng phải hạn chế nhiều mặt.

Huỷ hết nguồn gốc chế hương liệu, Phù Tang cũng chỉ có thể biến thành quốc gia bần cùng lạc hậu như trong dĩ vãng. Càng bởi vậy, các quốc gia bị làm hại xung quanh cũng sẽ không nguyện ý đối xử tốt với Phù Tang.

Cùng thần tử đàm luận xong, Cố Nguyên Bạch hơi toát mồ hôi, hắn lau đi, không khỏi mừng vì thân thể mình ngày một tốt lên.

"Điền Phúc Sinh, tắm gội."

Tắm gội xong, sắc trời đã tối. Ngày tháng mười bắt đầu trở lạnh, Cố Nguyên Bạch mặc áo bào trắng, đi ra khỏi điện, liền thấy Tiết Viễn ngồi xổm bên dòng suối ở ngoài, không biết đang trầm tư cái gì.

Dòng suối này là nơi dẫn nước vào hồ tắm của Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch nhướn mày, gọi: "Tiết Viễn."

Tiết Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nguyên Bạch một cái là lại ngây người.

Cố Nguyên Bạch khoác áo ngoài màu chàm, càng khiến cho làn da ửng hồng của hắn như ngọc như hoa, Tiết Viễn cho dù nhìn thấy Thánh Thượng bước ra sau khi tắm bao nhiêu lần, đều sẽ bị Thánh Thượng câu hết hồn phách, đôi mắt chuyển theo, tâm tư như sói hổ.

Thánh Thượng bị biểu tình của y chọc cười, khóe môi hồng hào gợi lên, sóng mắt mang cười, nhẹ nhàng liếc Tiết Viễn một cái, "Đồ ngốc."

Tiết Viễn cả người mềm nhũn, lòng bàn chân trượt một cái, "bùm" một tiếng rơi xuống nước tắm của Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch hoàn toàn không nhịn được, cười ha ha lên.

Hắn mang theo ý cười về tới tẩm cung, cung nhân sửa sang lại giường đệm. Cố Nguyên Bạch lên giường, chóp mũi đều là mùi hương thanh nhã sau khi tắm gội, trong lòng đột nhiên động, gọi lại Điền Phúc Sinh chuẩn bị lui ra, "Đốt huân hương cho trẫm đi."

Điền Phúc Sinh kinh ngạc, từ sau khi bị quốc hương Tây Hạ hãm hại, Thánh Thượng luôn có chút bài xích với hương liệu, đây là lần đầu tiên ngài muốn dùng lại huân hương kể từ sau lần đó.

Điền Phúc Sinh vội đi chuẩn bị hương liệu, cố ý chuẩn bị hương trợ ngủ, hy vọng đêm nay Thánh Thượng có thể ngủ ngon.

Mùi hương lượn lờ, chậm rãi lan tràn.

Cố Nguyên Bạch nắm chặt chăn, dần dần mơ màng.

Đến khi một lần nữa có ý thức, chợt nhận ra có người áp hai cổ tay hắn lên đỉnh đầu, đang hôn lên vành tai hắn.

Cảm giác tê dại từ vành tai đánh thẳng vào não, Cố Nguyên Bạch đôi mắt hơi trợn to, ngửa cổ, đập vào mắt chính là lồng ngực của Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch nói: "Ngươi đang làm cái gì."

Giọng mũi dày đặc, mang theo buồn ngủ.

Tiết Viễn thừa dịp hắn mở miệng nói chuyện liền cúi xuống hôn lấy, tiến quân thần tốc, tới chiều sâu chưa bao giờ có. Cố Nguyên Bạch không chịu nổi đẩy ra, đối diện với đôi mắt như thiêu đốt hắn của Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch biết y muốn làm cái gì.

Muốn làm hắn.

Trái tim trong ngực bỗng chốc nhảy lên rộn rã, như có đàn thú cuồng loạn, không khí đột nhiên trở nên ướt át, ngọn lửa nhỏ quấn quanh, tích thành lửa lớn.

Đệm chăn nhăn lại thành ngọn núi con sông, ngón tay túm lấy tấm lụa vàng, dùng sức.

Âm thanh bị bóp nghẹt, Cố Nguyên Bạch mặt nhiễm hồng nhạt, hắn thống khổ mà nhắm hai mắt, muốn tránh né đầu lưỡi tham lam của Tiết Viễn.

Cánh môi bị bao lấy, bị liếm mút, mỗi một giọt nước trong miệng đều bị y cướp sạch, Cố Nguyên Bạch muốn nói đừng hôn nữa, nhưng không nói nên lời.

Cảnh tượng như vậy, có chút khác so với Cố Nguyên Bạch tưởng tượng.

Thậm chí đối lập hoàn toàn.

Chân từ áp chế giãy giụa ra, nhưng vô luận đá như thế nào, Tiết Viễn vẫn bất động như núi. Hàm răng dùng sức, đầu lưỡi rách ra, Tiết Viễn cũng chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó giương mắt, dùng đôi mắt thèm khát đến đỏ lên mà khiển trách nhìn Cố Nguyên Bạch.

Biểu tình thèm thuồng đến nhỏ dãi.

"Buông ra." Cố Nguyên Bạch hoảng hốt kêu lên một tiếng, lại hung hăng đạp Tiết Viễn một cước, "Trẫm bảo ngươi buông ra!"

Tiết Viễn lù lù bất động, còn cười cười, cúi đầu mút thêm một ngụm, "Thánh Thượng đừng sợ, nửa tháng nay, thần ăn không ít thuốc bổ, học không ít thứ."

Cố Nguyên Bạch chợt mất sức lực, đôi mắt trợn to, trong vô lực còn có chút hoảng loạn vô cớ.

Trên xe ngựa y nghe lời như vậy, bây giờ lại không nghe lời.

Thánh Thượng phun ra từng câu nói tàn nhẫn đứt quãng, mỗi một câu đều có thể khiến cho người nghe sợ tới mức run rẩy không ngừng. Tiết Viễn lại dường như không nghe thấy, hết sức chuyên chú mà nếm xong mặt trước, sau đó thong thả ung dung mà lật Thánh Thượng lại, nếm mặt sau.

Mỗi một miếng thịt đều bị môi răng tinh tế nhấm nháp. Có những nơi quá non mịn, nơi mềm nhất trên người Tiết Viễn chính là đầu lưỡi, đầu lưỡi chạm một chút, lời nói tàn nhẫn trong miệng Thánh Thượng chợt nghẹn lại.

Cổ ngẩng lên, mồ hôi như hạt đậu từ trên người Tiết Viễn chảy xuống, Cố Nguyên Bạch vừa mới tắm gội xong lại toát mồ hôi, trên giường đất nóng rực, đệm chăn chưa từng phát huy tác dụng của nó.

"Cút ngay," Âm thanh run rẩy như vỡ nát, "Tiết Viễn, ngươi không nghe lời."

"Nghe lời chứ," Quần áo trên người Tiết Viễn đã sớm bị quăng xuống khỏi giường, y rướn người về phía trước, kéo cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Thánh Thượng vòng lên cổ mình, dụ dỗ, "trên lưng không có sẹo, có rất nhiều chỗ cho ngươi cào."

Y cúi đầu muốn hôn, Cố Nguyên Bạch liền né tránh. Tiết Viễn trầm thấp cười, đuổi theo mà hôn lên.

Móng tay vẽ ra từng vệt đỏ trắng đan xen.

Chẳng còn thần tử nào nghe lời hơn Tiết Viễn nữa cả, Tiết Viễn tin tưởng điều này.

- ------------------

Thánh Thượng thân thể không tốt, hết thảy đều phải chậm.

Tiết Viễn chậm cực kỳ, y nhìn ngọn nến bên mép giường, một cây lại một cây nến, dưới ánh sáng ấm áp chảy xuống thành nước.

Giọt nến còn chưa chảy xuống, đã ngưng tụ thành hạt châu.

Bóng người đong đưa, Tiết Viễn mỗi thời mỗi khắc đều phải chú ý thân thể Cố Nguyên Bạch, y có muốn nhanh cũng không được. Trong lúc này, lời nói của Thánh Thượng có thể không nghe. Ngang ngược như cường đạo, hai lỗ tai như điếc.

Nhưng cường đạo cũng không giày vò người như vậy, cường đạo cũng chẳng bao giờ cố ý thật chậm rãi như vậy.

- ------------------

Buổi sáng hôm sau, mặt trời treo cao, Cố Nguyên Bạch mới miễn cưỡng mở hai mắt.

Hắn giật giật tay, đầu ngón tay đều hơi bủn rủn, giương mắt nhìn lên, kẽ ngón tay đều là dấu răng tinh tế.

Cố Nguyên Bạch vô lực mà chớp chớp mắt, cử động một chút, xương cốt đều ê ẩm.

Tiết Viễn quá cẩn thận, Cố Nguyên Bạch không hề bị thương, nhưng một đêm qua đi, động tác chậm rãi tra tấn đến mặt đỏ tim đập, lại hoàn toàn tẩm trong xương cốt.

Cố Nguyên Bạch lần đầu tiên biết được, thì ra làm chậm còn khiến người ta khó chịu hơn là làm nhanh.

Nhớ tới đêm qua Tiết Viễn thế nào cũng không chịu nghe lời hắn, biểu tình lập tức biến đổi, mà vừa nhớ tới những hình ảnh đêm qua, lại biến đổi tiếp.

Nhấc chăn lên, Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn, thấy trên ngón chân cũng đều là dấu răng.

Thánh Thượng cứng đờ ở trên giường, sắc mặt hết đen lại đỏ.

Cửa bị mở ra, Tiết Viễn từ bên ngoài đi vào. Trong tay bưng nước ấm và khăn, thấy Thánh Thượng tỉnh lại, khuôn mặt nhân mô nhân dạng kia liền lộ ra một nụ cười thoả mãn.

Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm y, khóe môi đè thẳng, viền mắt đỏ ửng khó chịu. Tiết Viễn đột nhiên thở dài, "Thánh Thượng, ban ngày ban mặt, ngài lại nhìn chằm chằm thần như vậy, thần chịu không nổi đâu."

"......" Cố Nguyên Bạch xả môi, "Ha ha."

Tiết Viễn tiến lên, ôm hai chân Thánh Thượng đặt lên đầu gối mình, ôn nhu hỏi, "Có đau không?"

Không đau. Muốn hỏi cảm giác như thế nào, rất sướng. Chỉ cần sướng, Cố Nguyên Bạch cái gì cũng dễ nói. Nhưng đêm qua Tiết Viễn lại cứ như một ngọn núi cao trầm mặc, nửa phần cũng không thuận theo Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch bảo y nhanh lên, y vẫn cứ chậm. Bảo y dừng lại, y ngoài miệng ậm ừ, nhưng vẫn tiếp tục.

Nghĩ vậy, Cố Nguyên Bạch dùng sức đạp Tiết Viễn một cái, không chút lưu tình, "Trẫm nhìn ngươi là thấy phiền."

Tiết Viễn ngoan ngoãn ăn một đạp, nắm mũi chân hắn ở trong tay, hôn lên mu bàn chân, cười nói: "Đành phiền Thánh Thượng nhìn thần nhiều một chút, không còn sớm nữa, thần hầu hạ Thánh Thượng thức dậy."

"Lấy cái áo cao cổ," Cố Nguyên Bạch có chút khản giọng, "tay áo lớn chút."

Tiết Viễn không nhịn được cười, "Vâng."

Buổi sáng, ngự y đã chờ ở ngoài điện, Cố Nguyên Bạch kéo ống tay áo cho bọn họ bắt mạch, trên cổ tay có mấy dấu răng liên tiếp nhau. Ngự y run lên, giả vờ không nhìn thấy.

Đến khi ngự y thu tay, Tiết Viễn lập tức tiến lên, lấy khăn lau qua cổ tay Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn tay thô, hơn nữa hôm nay làn da Cố Nguyên Bạch có chút mẫn cảm hơn so với ngày thường, khăn tay cọ lên hai ba lần, hắn liền cau mày, nhỏ giọng nói: "Đau."

Tiết Viễn ném khăn, nhíu mày thật sâu. Vẻ mặt ấy cứ như là vừa bị ai cắm một đao vào ngực vậy.

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, lại lừa đảo.

Rõ ràng là cầm thú không bằng, nếu như thật sự đau lòng, tại sao lúc ở trên giường bảo dừng lại thì không chịu dừng?

Đợi ngự y đi rồi, Cố Nguyên Bạch liền giơ cổ tay ở trước môi Tiết Viễn, mệnh lệnh: "Hôn."

Hầu kết lăn lộn một chút, Tiết Viễn lại lắc đầu, "Thánh Thượng, không thể hôn. Chỗ này da mỏng, hôn lên sẽ đau đấy."

Cố Nguyên Bạch hài lòng, đang muốn buông tay, Tiết Viễn lại bắt lấy, cúi đầu đau lòng mà thổi thổi.

Xương cốt tê dại.

Thánh Thượng không tự chủ được mà co rút đầu ngón tay, giọng nói mềm mại, vẻ mặt ôn hoà hỏi Tiết Viễn: "Ngươi có đau không?"

Tiết Viễn sắc mặt không đổi: "Thánh Thượng hỏi chỗ nào?"

"Trên lưng." Cố Nguyên Bạch xoay nhẫn ngọc ban chỉ, "Buổi tối cởi áo ra, trẫm nhìn xem ngươi có bị thương hay không."

Tiết Viễn không khỏi nhếch miệng vui vẻ, cũng làm bộ làm tịch gật đầu, thuận theo nói: "Thần đều nghe theo Thánh Thượng."

- ----------------------