Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 136




Nửa canh giờ sau, xe ngựa của Hoàng Thượng dừng trước cửa Tiết phủ.

Thánh Thượng từ trên xe bước xuống, sắc mặt lạnh lẽo. Hắn nghiêm chỉnh cho Tiết lão tướng quân hành lễ, mới bứt lên khóe môi, hỏi: "Tiết khanh, hôm nay trẫm tới làm phiền."

Tiết lão tướng quân thụ sủng nhược kinh, "Thánh Thượng giá lâm chính là vinh hạnh của thần, thần đương nhiên vui sướng."

Cố Nguyên Bạch cười cười, lướt qua ông mà đi vào Tiết phủ. Tiết lão tướng quân vội vàng đuổi kịp, đám người mênh mông cuồn cuộn luống cuống tay chân, Cố Nguyên Bạch bước nhanh như bay, giọng nói nghe không ra hỉ nộ, "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao sao không ra gặp trẫm?"

Tiết lão tướng quân sắc mặt cứng đờ, ấp a ấp úng: "Cái này, nó......"

Cố Nguyên Bạch bước chân đột ngột dừng lại.

Tiết lão tướng quân cũng vội dừng lại, Thánh Thượng ở phía trước hơi nghiêng đầu, sườn mặt dưới ánh nắng không thấy rõ biểu tình, nửa bên còn lại bị bóng tối che lấp, tinh tế phi dương, Tiết lão tướng quân cứ cảm thấy ánh mắt của Thánh Thượng nặng nề đặt trên người mình, ép đến nỗi trong lòng nửa vời.

Một lát sau, Thánh Thượng khóe môi gợi lên, ôn nhu nói: "Khi Tiết khanh ở Bắc Cương, Tiết Cửu Dao ở kinh thành đảm đương cả Tiết phủ. Mấy tháng trước, Uyển thái phi mất, trẫm thân thể không tốt, cũng là y tự thỉnh đến điện tiền hầu hạ, mọi chuyện đều tự tay làm lấy. Y đường đường là tướng quân, mấy tháng đều cần cù trung thực, không cao ngạo không nóng nảy, đúng là khó có được."

Tiết tướng quân đương nhiên nói: "Thánh Thượng tán thưởng, khuyển tử làm những việc này cũng là nên."

"Cũng là nên?" Cố Nguyên Bạch còn đang cười, chỉ là ý cười hơi lạnh, "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao làm việc hợp ý trẫm, là hạt giống tốt hành quân đánh giặc, có tài tướng soái. Y ở điện tiền làm việc lặt vặt như vậy, Tiết khanh không cảm thấy trẫm gây thiệt thòi cho y sao?"

Tiết lão tướng quân sao có thể nghĩ như vậy? Ông vội vàng lắc đầu, "Có thể ở trước mặt Thánh Thượng hầu hạ đã là phúc của khuyển tử, nếu nó phạm lỗi lầm, Thánh Thượng có thể trực tiếp trừng phạt, không cần niệm tình lão thần."

Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết lão tướng quân một cái thật sâu, xoay người tiếp tục đi về phía trước, "Tiết khanh, khanh nói như vậy thì trẫm cũng an tâm rồi. Trẫm ăn ngay nói thật, Tiết Cửu Dao rất hợp ý trẫm, nếu đã như vậy, hai ngày nữa liền để y về lại điện tiền đi."

Tiết lão tướng quân cứng lại, "Thánh Thượng, cái này----"

Cố Nguyên Bạch dường như không nghe thấy, lại hỏi một lần: "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao đâu rồi?"

"Bảo y tới tiếp giá đi." Thánh Thượng dường như đã biết cái gì đó, đôi mắt ngăm đen, đặt trên người Tiết lão tướng quân, ý cười chậm rãi, "Nếu như không thể tiếp giá, Tiết khanh, khanh phải cho trẫm một nguyên do thỏa đáng."

Tiết Viễn còn đang bị nhốt trong từ đường, Tiết lão tướng quân đưa Thánh Thượng tới cửa sổ từ đường, vừa nhìn bên trong, liền có thể trông thấy một thân ảnh nặng nề đang quỳ trong bóng tối.

Cố Nguyên Bạch thính mũi, vừa mở cửa sổ ra, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Cười lạnh.

Ha.

Tiết Cửu Dao bị đánh rồi.

Người mà Cố Nguyên Bạch muốn ngủ cùng, người mà nửa tháng sau sẽ lên giường cùng hắn, cứ như vậy bị Tiết Bình lão tướng quân dùng gia pháp, còn thấy máu.

"Tiết tướng quân," Cố Nguyên Bạch ngữ khí thay đổi, hắn nhìn thân ảnh trong bóng đêm kia, trầm giọng nói, "Tiết Cửu Dao đã làm chuyện gì, mới có thể làm cho khanh giận dữ như vậy?"

Tiết tướng quân trên mặt hiện lên khó xử, vốn dĩ nhìn thấy Tiết Viễn cũng có chút đau lòng, giây lát lại biến thành lửa giận, ông hừ lạnh một tiếng, "Thánh Thượng, tiểu tử hư đốn, nó bị phạt đúng tội!"

"Bị phạt đúng tội?" Bốn chữ bị đầu lưỡi Cố Nguyên Bạch nghiền nát.

Điền Phúc Sinh nghe giọng điệu này của Thánh Thượng, da toàn thân đã căng lên, thật cẩn thận mà lui về phía sau một bước.

Nhưng Tiết lão tướng quân không phải nô bộc lâu dài bầu bạn bên cạnh Thánh Thượng, không phát hiện ra mà còn gật đầu, ẩn chứa lửa giận nói: "Nếu như nó không chịu thay đổi, ngày nào còn chưa nhận sai, thì ngày đó không thể ra khỏi từ đường."

Cố Nguyên Bạch hạ giọng cười.

Tiếng cười đột ngột, khiến cho Tiết lão tướng quân không khỏi ngẩng đầu.

"Tiết tướng quân," Thánh Thượng chậm rãi nói, "cả thiên hạ này đều là của trẫm."

Đầu ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng chỉ Tiết Viễn đang quỳ trong từ đường, bàn tay bình tĩnh giấu trong tay áo, "Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, người là người của trẫm. Tiết Cửu Dao, đương nhiên cũng là của trẫm."

Thánh Thượng cười, quay đầu nhìn Tiết lão tướng quân, ánh mắt nhu hòa, "Tiết khanh, không có sự cho phép của trẫm, sao khanh có thể đánh y thành bộ dạng như vậy?"

Tiết lão tướng quân sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới vội vàng giải thích: "Thánh Thượng, thần là có nguyên nhân."

"Tiết khanh," Thánh Thượng lời nói thấm thía, "cho dù là có nguyên nhân, khanh cũng không nên nặng tay như vậy."

"Thiên địa quân làm chủ," Cố Nguyên Bạch quay đầu, từ cửa sổ nhìn vào từ đường, "lần này niệm tình khanh là phụ thân của Tiết Cửu Dao, trẫm không so đo. Nhưng Tiết tướng quân," Thánh Thượng thanh âm trầm hẳn xuống, "một cái tát, một sợi tóc, chừng nào trẫm chưa cho phép, khanh không thể động vào y dù chỉ một chút. Đồ của trẫm, tốt xấu gì trẫm tự mình giáo huấn, nếu người khác nhúng tay vào, trẫm sẽ không vui, sẽ rất tức giận."

Hắn nói, "Đã hiểu chưa?"

Cửa từ đường bị mở ra.

Tiết Viễn trong miệng khát khô, trên môi bong tróc. Y nâng lên mí mắt đón ánh sáng nhìn sang, thầm nghĩ, là người đưa cơm nước tới rồi sao?

Tiếng nước trong ấm trà vang lên, hương trà cùng mùi đồ ăn ngào ngạt xen lẫn. Tiết Viễn hơi mở lớn mắt, nhìn Thánh Thượng đạp ánh sáng mà tới, áo choàng phần phật tung lên, giây lát được Thánh Thượng khoác lên người y.

Áo choàng màu đỏ chậm rãi rơi xuống, Cố Nguyên Bạch ngồi xổm phía trước, "Chóng mặt sao?"

Tiết Viễn: "Thánh Thượng......"

Cố Nguyên Bạch gợi lên môi, nhìn Tiết Viễn từ trên xuống dưới.

Tiết Viễn vốn là thân cường thể tráng, qua một đêm quỳ trong từ đường, cũng không hiện lên biểu cảm gì. Y ổn hơn nhiều so với Cố Nguyên Bạch tưởng tượng, Cố Nguyên Bạch yên tâm, vỗ nhẹ xuống lòng bàn tay. Cung hầu đặt trước mặt Tiết Viễn một cái bàn thấp tinh xảo, thực hạp có đồ ăn nóng hổi, mỹ thực bày ra, ngự y tiến lên, kiểm tra vết thương trên người Tiết Viễn.

Tiết Viễn được người đưa cho một đôi đũa ngọc mới hồi thần, y nhìn Thánh Thượng ngồi trên đệm dưới đất, nhìn một lúc lâu, mới mở miệng nói chuyện: "Thánh Thượng sao lại tới đây?"

Cố Nguyên Bạch lời ít ý nhiều: "Ngươi dùng bữa trước đã."

Tiết Viễn muốn cười, tiếng cười tới yết hầu lại biến thành ho khan, ngự y phía sau vội vàng nói: "Tiết đại nhân thong thả một chút, động tác cẩn thận một chút, ta bôi thuốc cho ngài, đừng động đến miệng vết thương."

"Ta biết rồi." Tiết Viễn uống một ngụm trà áp xuống ho khan, đôi mắt không rời Cố Nguyên Bạch, vừa muốn cười, "Ăn, ăn ngay đây."

Y cầm đũa, gắp một miếng thịt nóng hôi hổi trên đĩa thức ăn vào bát của Thánh Thượng, "Thánh Thượng cũng ăn đi."

Cố Nguyên Bạch cầm lấy chiếc đũa, tùy ý ăn một miếng.

Ngự y chữa thương cho Tiết Viễn, Tiết Viễn thì luôn tay gắp đồ ăn cho Thánh Thượng, y thích nhất ăn thịt, gắp cho Cố Nguyên Bạch cũng toàn là thịt mà y thích nhất. Thịt nấu nhạt, Cố Nguyên Bạch ăn đến ngấy, đang muốn bảo Tiết Viễn đừng gắp cho hắn nữa, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tiết Viễn đang nhai rau cải, ngây ngô cười mà nhìn hắn.

Cố Nguyên Bạch ngậm miệng, cúi đầu ăn thịt.

Chờ ăn uống no đủ, mấy miệng vết thương nhỏ đã được ngự y băng bó xong. Cung nhân trải đệm chăn trong từ đường, Tiết Viễn được đỡ nằm xuống, ngự y cầm dao nhỏ cắt quần áo sau lưng y, xử lý mấy vết thương nặng.

Vết thương do gậy gỗ đánh trải rộng khắp lưng, nhẹ thì tím bầm, nặng thì da tróc thịt bong. Cố Nguyên Bạch đứng ở bên cạnh nhìn, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Hai ngự y bận rộn xong, hắn mới đi tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng phải sống lưng Tiết Viễn.

Tiết Viễn trên lưng căng thẳng.

Cố Nguyên Bạch tưởng rằng y đau, ngón tay vừa nhấc, đè nén nói: "Ông ấy đánh ngươi, ngươi không biết chạy sao?"

Tiết Viễn vùi đầu trên cánh tay, cơ bắp căng lên, thanh âm nặng nề, nghe như đang cực kỳ đau, "Dù sao cũng phải cho Tiết tướng quân xả giận."

Cố Nguyên Bạch mặt vô biểu tình, "Hiếu thuận thật đấy."

"Không phải hiếu thuận." Tiết Viễn nghiêng đầu, cầm ngón tay Cố Nguyên Bạch, thấp giọng, "Thánh Thượng, bảo mọi người ra ngoài hết đi, thần muốn nói với ngài lời thật lòng."

Cố Nguyên Bạch nhìn y trong chốc lát, bảo người đều đi hết ra ngoài.

Cửa từ đường đóng lại, trong phòng chỉ có ánh đèn cung hầu thắp lên. Tiết Viễn trườn về phía trước, ôm lấy tay Cố Nguyên Bạch, kéo hắn xuống đệm giường, ôm vào trong ngực mình.

Thở dài một tiếng, "Thánh Thượng, ngươi có biết vì sao Tiết tướng quân lại tức giận không?"

Quần áo Cố Nguyên Bạch trùng điệp che lấp thân thể Tiết Viễn, hắn chú ý không đè lên vết thương của Tiết Viễn, không nghĩ ngợi nói: "Không biết."

Tiết Viễn cười bên tai hắn, cố ý nói thật nhỏ, như là đang nói một bí mật động trời, "Bởi vì ta nói với lão già......"

Y như thì thầm, "Lòng ta thích một nam tử, chỉ có thể cương lên với hắn, thấy hắn liền khô nóng cả người, là người khác thì không thể."

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, lỗ tai bắt đầu nóng lên.

"Tiết tướng quân không tin, muốn người trong lòng ta sinh cho ông một đứa cháu trai." Tiết Viễn nhẹ nhàng sờ lên bụng Cố Nguyên Bạch, trêu đùa, "Ngài nói xem, người trong lòng ta có thể sinh được cháu trai sao?"

Cố Nguyên Bạch đẩy tay y ra, lãnh khốc vô tình, "Cút ngay."

"Cút vào trong ngực Thánh Thượng vậy." Tiết Viễn hôn vành tai Thánh Thượng, "Người trong lòng ta khó tính thật sự, nếu Tiết tướng quân đã nhắc tới, ta cảm thấy phải nói cho rõ ràng, miễn cho sau này không biết từ nơi nào vọt ra mấy tên đạo chích, ấm đầu mà động đến người trong lòng ta."

Cố Nguyên Bạch đuôi mắt hiện lên biểu cảm không ngờ được, "Tiết Cửu Dao, ai khó tính cơ?"

Tiết Viễn buồn cười vài tiếng, "Ta, ta khó tính."

Y cúi đầu, cánh môi thô ráp nhẹ nhàng di động trên sườn mặt của Cố Nguyên Bạch, "Thần chọc giận Tiết tướng quân, Tiết phủ giờ không chứa nổi thần nữa, thần hiện tại chỉ có thể đi theo Thánh Thượng ngài, ngài đi đâu, thần liền theo đó."

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, nhìn ta giống sẽ tin mấy chuyện ma quỷ của ngươi à?

"Tin cũng thế, mà không tin cũng vậy." Tiết Viễn dường như nghe được lời nói trong lòng hắn, thấp giọng, "Đều không ngăn được ta yêu ngươi, ngươi muốn cái gì ta liền đi tìm cái đó. Ta đã nói thẳng với cha mẹ rồi, bọn họ có nghe hay không là chuyện của bọn họ, so với điều này, ta càng muốn biết, Thánh Thượng, ngài nằm trong vòng tay ta có thoải mái hay không?"

Tay y ôm chặt Cố Nguyên Bạch.

Mùi máu nơi chóp mũi càng nồng, Cố Nguyên Bạch ngẩng mặt hít lấy không khí trong lành, cổ trắng nõn thon dài căng thành một đường cong xinh đẹp.

Tiết Viễn áp lên trán hắn, hai chân hữu lực đè nặng hắn, gọi từng tiếng: "Cố Liễm, Cố Liễm......"

Quá dính người.

Y phát sốt rồi.

Cố Nguyên Bạch chửi nhỏ một tiếng: "Buông ra."

Cánh tay Tiết Viễn tê rần, khuôn mặt chôn sau lưng hắn chợt hung dữ, hai mắt hiện lên đỏ tươi, như ác quỷ đáng sợ.

Bàn tay buông ra từng ngón tay một, vẻ đáng sợ trên mặt dần dần áp xuống. Cố Nguyên Bạch đứng dậy, đi ra ngoài gọi ngự y.

Hắn sắp đi ra khỏi từ đường, đột nhiên nói: "Nửa tháng sau, vết thương sẽ khỏi chứ?"

Tiết Viễn ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, "Sẽ khỏi!"

"Trên lưng có để lại sẹo không?"

Tiết Viễn hít sâu một hơi, "Tuyệt đối sẽ không."

"Vậy đến lúc đó lại nói." Cố Nguyên Bạch thấp giọng ho một chút, "Dưỡng thương cho tốt, ngươi khỏe lại rồi, đến lúc lên giường, ta lại trả lời ngươi."

"Nếu ngươi không khỏe lại," Thánh Thượng quay đầu lại nhìn y, mày khẽ nhướn, "vậy thì đường đường đại tướng quân Tiết Cửu Dao, đi mà nằm dưỡng thương một mình."

Cố Nguyên Bạch nhịn không được cười một tiếng, "Miệng cọp gan thỏ, sợ là ngươi cũng không chịu nổi trẫm."

Sóng mắt long lanh như nước, đảo qua Tiết Viễn đang nằm trên mặt đất, Tiết Viễn vừa nhìn mắt hắn đã tê dại cả người. Thất thần nhìn Thánh Thượng đẩy cửa gọi ngự y đến.

Không chịu nổi?

Yếu ớt?