Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 35






Úc Tưởng vẻ mặt vô tội.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, cảm thấy điện thoại rung lên thì cúi đầu xuống nhìn.
Úc Tưởng mở ra, lập tức thấy được tin nhân của Trữ Lễ Hàn.
"Tôi phải đi trước rồi." Úc Tưởng vừa nói vừa đứng lên.
Hà Vân Trác không giữ cô lại, hôm nay hắn trải qua quá nhiều chuyện kinh hãi, đến giờ vẫn chưa thể bịn tĩnh lại.
Ninh Nhạn đương nhiên cũng sẽ không giữ cô lại.
Tất cả thủ đoạn của cô ta bày ra đối với Úc Tưởng đều vô dụng.

Úc Tưởng không hề cảm thấy xấu hổ, cũng không lọt hố.

Mà ngược lại còn chọc cô ta tức sắp chết rồi.
Cho nên giữ lại làm gì nữa? Giữ lại để nghe Lăng Sâm Viễn nói lời yêu thương với cô sao?
"Úc tiểu thư có việc muốn đi trước sao?" Ninh Nhạn lần nữa bày ra nụ cười, lại giở trò cuối..
Cô ta nói: "Ninh Ninh, em đưa học tỷ ra ngoài đi."
Ninh Ninh bên ngoài vẫn bình thường, giật mình đáp: "A, được."
Lăng Sâm Viễn đứng lên: "Cùng nhau đi."
Hệ thống: [ Tôi xem cô làm thế sao! ]
Trữ Sơn còn ở đây.
Còn dám trái lời làm bậy?
Vừa rồi là tin nhắn của Trữ Lễ Hàn đúng không? Hai anh em bọn họ lại sắp đánh nhau a?

Nghĩ tới đây, hệ thống lần nữa bất tỉnh.
Hoá ra không chỉ người thật mới bị tức đến bất tỉnh.
Đến hệ thống cũng có thể!
Úc Tưởng không nhanh không chậm đứng lên, nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: "Trữ đổng còn ở đây."
Cô ngừng một chút, Lăng Sâm Viễn còn chưa kịp lên tiếng đã nói tiếp: "Tôi đang nghĩ, nên hất Coca hay nước chanh lên người Lăng tiên sinh thì tốt hơn? Như vậy mới có thể chứng minh sau khi nhận tiền chia tay rồi, cho dù anh có theo đuổi thì tôi vẫn thà chết không theo nha?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Lăng Sâm Viễn bật cười: "Được, vậy cô đi đi.

Cô nói đúng, ít ra cũng không thể trắng trợn làm bậy dưới mí mắt ông ta."
Câu này cũng chính là nói sẽ không đưa Úc Tưởng đi xem biệt thự nữa.
Úc Tưởng: "Ngoan, tạm biệt!"
Sau đó vui vẻ phủi mông rời đi, lúc đi vẫn không quên mang theo áo khoác của nữ hầu đưa khi nãy cùng với áo tây trang.
Lăng Sâm Viễn ngồi xuống, mắt híp lại, nguy hiểm nhìn Úc Tưởng.
Anh có chút hiếu kì.
Cô cũng chọc tức Trữ Lễ Hàn như vậy sao?
Ninh Ninh đưa Úc Tưởng ra đến cửa.

Úc Tưởng không muốn bị những người khác trông thấy, cô dừng chân nói: "Trở về đi, không cần đưa tôi."
Ninh Ninh: "Thế nhưng là..."
Úc Tưởng đối với nữ chính không ghét nhưng cũng không tính là thích.

Bởi vì một khi hào quang của Ninh Ninh càng lớn, thì càng có người phải ăn thiệt thay cô.
Úc Tưởng vươn tay, sửa sang trâm cài trước ngực của Ninh Ninh.
Kia là Ninh Nhạn đưa, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.
Úc Tưởng nói: "Mau chóng trở nên mạnh mẽ đi."
Đừng có để người vô tội chịu xúi quẩy thay cô nữa.
Ninh Ninh ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn Úc Tưởng đã đi xa.

Từ trước đến giờ, chưa từng có ai nói câu này với cô cả.
Chị gái sẽ nói với cô rằng, phải học lễ nghi của xã hội thượng lưu, cha mẹ ruột nói cô, phải học cách trở thành dáng vẻ nên có của tiểu thư Ninh gia; đồng nghiệp và bạn bè của cô sẽ nói đừng sợ, đừng lo lắng, cô đã là đại tiểu thư, không có gì phải tự ti cả, Lăng tiên sinh đối cô cũng rất tốt a...
Nhưng không có ai nói, cô phải mạnh mẽ lên.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Úc Tưởng giẫm lên giày cao gót, để người hầu dẫn cô đi tới bãi đậu xe của Hà gia.

Xe của Trữ Lễ Hàn đậu ở đó.
"Đã nhận chìa khóa chưa?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng theo Trữ Lễ Hàn lên xe, sau đó lấy ra tập văn kiệt.
Bên trong là giấy tờ bất động sản, chứng từ, còn có thẻ vào cổng và chìa khóa.
Úc Tưởng chìa khóa lên lắc lắc.
Có tổng cộng bảy chìa, bởi vì va chạm vào nhau mà vang lên âm thanh vô cùng dễ nghe.


Tâm tình Úc Tưởng không tệ, hào hứng nói: "Ầy, đi thôi."
Lái xe nghe thấy lập tức đạp chân ga.
Khu biệt thự này của Trữ Sơn nằm ở vị trí phồn hoa nhất, tổng cộng có mười căn.
Có thể nói đây là cột mốc trung tâm của cả thành phố.
Xung quanh những tòa nhà cao tầng, lại xuất hiện mười căn biệt thự, vô cùng chói mắt.
Cả đời này lẫn đời trước, Úc Tưởng đều chưa nghĩ tới mình có thể sống ở nơi xa hoa thế này.
Nhân viên cung cấp, vệ sĩ, phục vụ cộng lại có hơn trăm người.

Chỉ để phục vụ mười dãy biệt thự này.
Nếu Úc Tưởng chỉ đến một mình, có khi lại bị lạc đường mất.
Dù sao cũng là người nghèo a, trước đây chưa từng được trải nghiệm mà.
Trữ Lễ Hàn lại vô cũng thong thả, giống như đang về nhà của mình vậy.
Anh hạ kính xe xuống để Úc Tưởng quan sát kỹ hơn.
Xe đi qua một sân golf nhỏ, sau đó dừng trước chốt bảo vệ của biệt thự.
Cửa lớn mở ra.
Đầu tiên là vườn hoa lớn, nhỏ.
Trừ khuôn viên bên trong Úc Tưởng còn nhận được quyền sở hữu một cái hồ bơi lớn, cùng với hơn hai trăm mét vuông hoa viên.
Một khu đất dài như vậy, đều thuộc quyền sở hữu của cô.
Bảo vệ ở chỗ này thường xuyên đi kiểm tra, tuyệt đối không có người lạ tùy tiện vào đây, gây nguy hiểm cho người bên trong.
Úc Tưởng đã từng ước mơ cuộc sống như thế này, nào ngờ bây giờ thật sự thành hiện thực rồi, cả người đầy mùi của tiểu phú bà...
Quả nhiên, cuộc sống của kẻ có tiền thật thoải mái a.
"Muốn ở lại đây một đêm sao?" Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi.
Úc Tưởng có chút ý động lòng.
Cô chưa từng trải nghiệm sống ở căn nhà lớn như vậy, chưa từng ngắm cảnh đêm ở nơi đẹp như vậy, không có hồ bơi, cũng không có vườn hoa lớn như vậy a...!Ngày đầu tiên có được, đương nhiên muốn trải nghiệm rồi.
"Nơi này hẳn là đã lâu không ở? Bụi chắc cũng đã phủ qua hai lớp rồi, bỏ đi, đợi người đến dọn dẹp vệ sinh đã.." Úc Tưởng dừng một chút, "Biệt thự lớn như vậy, dọn vệ sinh sẽ tốn bao nhiêu tiền a?
Cô quả nhiên vẫn là tư tưởng của kẻ nghèo!
Chết tiệt, vừa nghĩ tới thuê người dọn vệ sinh sẽ tốn rất nhiều tiền liền đau lòng không thôi.
"Nếu như em muốn ở, vậy lập tức kêu người tới dọn."
Trữ Lễ Hàn nói xong, nhìn thoáng qua thư ký Vương.
Thư ký Vương lập tức hiểu ý, gọi điện thoại tìm đội vệ sinh đi tới.

Không chỉ vậy còn mua thêm đồ ăn cho đầy tủ lạnh, chăn, ga giường cũng đều thay mới.
Đây là quyền lực của kẻ có tiền sao?
Yêu chết mất a.
Úc Tưởng một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Thậm chí cảm thấy có thể mời Trữ Lễ Hàn tới chơi mấy lần nữa.
Lúc thư ký Vương đang bận rộn sắp xếp, Trữ Lễ Hàn đi đến nhà hàng gần đó.
Trang trí bên trong vẫn đồng dạng xa hoa như vậy.
Úc Tưởng chậc lưỡi: "Nếu Trữ đổng nhìn thấy chắc sẽ tức chết a..."
Trữ Lễ Hàn nghe, không chỉ không bênh vực cha mình mà còn nói: "Tiếc là ông ta không thấy."
"Có điều..."
"Làm sao?" Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn hắn, "Có điều làm sao?"

Trữ Lễ Hàn: "Đưa điện thoại đây, tôi dạy em."
Úc Tưởng:?
Cô do dự một chút rồi đưa điện thoại cho anh.
Dù sao chỗ này cũng không có gì để Trữ Lễ Hàn lấy đi.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Trữ Lễ Hàn cầm điện thoại di động lên, chụp cho cô một tấm hình, sau đó đưa lại.
Anh nói: "Đăng weibo."
Úc Tưởng nhìn ảnh chụp một chút, không cảm thấy bên trong có gì hay ho cả.

Nhưng là, nhìn cô rất đẹp a.
Ảnh đẹp như vậy, có gì phải ngần ngại.
Úc Tưởng đăng bài lên weibo, ngay cả trạng thái cũng lười soạn, trực tiếp đăng.
Cô làm sao biết, người ở trên hot search hôm nay vừa cập nhật trạng thái lập tức sẽ có rất nhiều người vào xem.
[ Úc Tưởng đây là đang ở đâu vậy? ]
[ Nhìn khung cảnh này thật giống dãy mười dinh thự kia a ]
[ Ở đó cũng có nhà hàng? Sao tôi lại không biết chứ?]
[ Chờ chút...!Các người không thấy lạ sao? Rốt cuộc là ai đã chụp ảnh cho cô ấy chứ? ]
Thám tử Holmes trên mạng lại một phen bàn tán.
Úc Tưởng không hứng thú với cơm Tây, cho nên hai người dùng nửa giờ liền rời đi.
Trữ Lễ Hàn đưa cô đi dạo mấy vòng ở bãi biển rồi mới quay lại..

Bên trong ánh đèn vàng ấm áp, lò sưởi cũng đã bật, hơi ấm phả vào mặt, trong không khí còn có hương thơm.
Cô đi về phía trước, nhìn thấy trên bàn trà có đặt một bình hoa.
Hoa trong bình nở rộ, vô cùng đẹp đẽ, thật không liên tưởng hình ảnh ở đây mấy giờ trước.
"Cám ơn Trữ đại thiếu." Úc Tưởng quay đầu lại nói.
Dọn dẹp biệt thự cho cô, còn mua hoa nữa.
Úc Tưởng có chút cảm thấy lãng mạng a...
Trữ Lễ Hàn nhướng mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Cám ơn thế nào?"
Úc Tưởng trong lòng tự nhủ, lại kêu cô ghi sổ chứ gì?
Trữ Lễ Hàn mở miệng, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Vậy Úc tiểu thư mời tôi ở lại đêm nay đi."
Úc Tưởng nhìn vào mắt anh.
Ở đáy mắt, hình như chỉ có mỗi hình bóng cô vậy..