Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Mắt thấy lang vương sắp cắn đứt cổ độc nhãn lang.
Một luồng ánh sáng nhu hòa phát ra, bao phủ trên người độc nhãn lang.
Luồng sáng đó, mặc dù là ban ngày, cũng cực kỳ chói mắt và nhu hòa.
Lang vương vì luồng sáng đó mà tạm dừng một giây.
Điều này cũng tạo cơ hội cho độc nhãn lang.
Nó nhanh chóng tránh thoát khỏi sự tấn công của lang vương, thành công thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm lớn hơn nữa đã hoàn toàn bao phủ lên người độc nhãn lang.
Đó chính là luồng ánh sáng không biết tên kia, hoàn toàn chặt chẽ bao phủ lấy nó.
Nhưng giây tiếp theo.
Độc nhãn lang không khỏi ngây người.
Sự hoảng sợ và cảnh giác ban đầu, cũng trong khoảnh khắc đó biến mất hầu như không còn.
Nguyên nhân không phải nó.
Nó chỉ từ trong luồng sáng này, cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Tràn ngập nhu hòa và bảo vệ.
Cảm giác như vậy, nó đã cảm nhận được không chỉ một lần.
Kia rõ ràng đến từ--
Độc nhãn lang chợt quay đầu, đập vào ánh mắt tràn ngập lo lắng của Ellen.
Trong khoảnh khắc đó.
Dường như tất cả rối rắm phức tạp đều rút đi.
Chỉ còn lại an tĩnh.
Thời gian giống như dừng lại.
Một người một sói cứ như vậy đối diện.
Có lẽ qua một giây.
Có lẽ qua trăm ngàn vạn năm.
Cũng trong khoảnh khắc đó, độc nhãn lang dường như hiểu được nỗi lòng của Ellen.
Giây tiếp theo.
Thời gian lại lần nữa vận động.
Độc nhãn lang hồi phục lại tinh thần, bất ngờ nhận ra thương thế trên người mình đã tốt lên 3/5.
Tuy nó rất kinh ngạc.
Nhưng lại biết tất cả những điều này là công lao của ai.
Ellen cũng vì một màn này mà cảm thấy giật mình.
Nhưng ngay sau đó, thân thể và tinh lực giống như bị đào rỗng, khiến cậu lung lay vài cái, hai chân theo bản năng khuỵu xuống.
Nhưng mặt đất lại trồi lên, bên trong dây leo xanh non mọc lên, lập tức quấn quýt với nhau tạo thành một cái ghế dựa đơn giản.
Ellen theo bản năng nắm lấy ghế dựa, cuối cùng ngồi xuống.
Cuối cùng tránh được quẫn cảnh bị ngã ra đất.
Ellen theo bản năng nhìn về phía con thú biến dị ở nơi xa, đáy mắt tràn ngập thụ sủng nhược kinh và cảm kích.
Trong đám dị năng giả ở đây, cũng chỉ có con thú biến dị kia có được dị năng hệ mộc nghịch thiên như vậy.
Càng đừng nói con thú biến dị kia, vô cùng tốt bụng và hiểu chuyện.
Cái ghế dựa này, đúng là thứ mà nó tạo ra.
Otis sớm đã thu hết mọi việc vào đáy mắt, không khỏi nhìn về phía cục cưng nhỏ mặt đầy vô tội, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Mơ hồ, còn mang theo một chút ghen tị.
Quý Vô Tu trầm mặc vài giây.
Lựa chọn giữa làm như không thấy và khát vọng sống sót mãnh liệt, cuối cùng lựa chọn vế thứ hai.
Vì thế y lại lần nữa sử dụng dị năng hệ mộc.
Ngưng kết ra một cái ghế dựa từ dây leo.
Hơi mang theo lấy lòng nói: "Mệt rồi nhỉ? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đáy mắt tràn đầy bất an.
Tựa hồ thực lo lắng Otis sẽ không cho y mặt mũi.
Nhưng hiển nhiên, Quý Vô Tu suy nghĩ nhiều.
Otis cũng không phải loại người ấu trĩ như vậy, hắn cực kỳ thích dáng vẻ này của Quý Vô Tu, cho dù mặt vẫn lạnh như băng, nhưng thân thể lại nhanh chóng làm ra phản ứng, bởi vậy bại lộ tâm tình cực kỳ chờ mong vui vẻ của hắn giờ phút này.
Otis ngồi nghiêm chỉnh, mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Nhưng khóe miệng, lại ẩn ẩn lộ ra một tia thỏa mãn.
Hiển nhiên, vị nguyên soái trẻ tuổi Otis này, vô cùng yêu thích con thú cưng này.
Cư nhiên chút dấm như này cũng ăn.
Nhìn như vậy, cư nhiên còn rất -- đáng yêu?
Trời biết cái từ này, đặt trên người nguyên soái Otis rốt cục có bao nhiêu kỳ quái.
Nhưng nhìn một người một thú tương tác.
Chút không thoải mái này, liền lập tức biên mất không còn một mảnh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận lại bắt đầu điên cuồng thay đổi.
[Trời ơi, ta bị manh chết về cái tương tác hàng ngày của nguyên soái Otis và thú biến dị rồi!!!!]
[Đúng đúng đúng, thì ra không phải một mình ta nghĩ như vậy!!! Cuối cùng cũng tìm được tổ chức!]
[Nghĩ tới con thú biến dị này, rõ ràng rất khí phách rất trâu bò, nhưng cố tình lại dùng vẻ đáng yêu để chinh phục thế giới, chinh phục nguyên soái lãnh khốc nhất, quả thực tràn đầy cảm giác cp!!!!
[+1, tràn đầy cảm giác cp, nhưng đáng tiếc hiện giờ nam nam kết hôn đã không hiếm, nhưng nhân thú luyến, vẫn có chút khó tiếp thu được.]
[Đột nhiên cảm thấy hơi ngược....mọi người đừng quên con thú biến dị này có thể nói được, có được chỉ số thông minh không thua con người, hơn nữa ngoài chủng tộc khác nhau ra, kỳ thực nó cũng coi như một sinh vật cao đẳng, thực sự rất xứng đôi với nguyên soái, nhưng lại không phải một chủng tộc......]
[Giống như khoảng cách xa xôi nhất không phải sống chết mà là ngươi là người, ta là một con gấu?]
[Lầu trên đừng ồn, hiện tại khoa học còn chưa chứng minh được con thú biến dị này là một con gấu được chứ!]
[A trách không được cứ cảm thấy, nguyên soái Otis có vẻ đối xử tốt quá mức với con thú biến dị này, ta nhớ nguyên soái Otis vì con thú biến dị này, bỏ một số tiền lớn xây dựng vườn thú cho nó ở, còn vì nó mà thiếu chút nữa bị chết.]
[Đây nhất định là yêu.]
Một người một gấu là trung tâm đề tài câu chuyện, giờ phút này hoàn toàn không biết gì.
Vẫn là một người làm bộ lạnh lùng, không chút để ý, mặt ngoài rụt rè nội tâm phóng đãng.
Một gấu mặt ngoài cố gắng lấy lòng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm chửi thầm Otis quỷ ấu trĩ.
Nhưng không nghĩ tới, ở trong mắt người ngoài.
Sự tương tác của bọn họ lúc này, thoạt nhìn cực kỳ giống như một cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.
Không hề quái dị một chút nào.
Ngược lại khiến người không nhịn được lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Có người đã bình luận trong phát sóng trực tiếp, rất nhanh khiến vô số người đồng ý.
[Không biết vì sao, người và thú của người khác, sẽ chỉ khiến người cảm thấy cực kỳ cảm động.]
[Nhưng Otis và con thú biến dị này, cố tình lại giống như cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.]
[Mạnh mẽ trèo lên thuyền]
[Ta nhìn một hội, liền không nhịn được muốn lộ ra nụ cười mẹ hiền]
[Ta cũng vậy]
**************
Ở bên đây.
Khi độc nhãn lang nhận ra thương thế trên người mình không hiểu sao được chữa khỏi, phản ứng đầu tiền của nó là nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thái, lập tức chiến đấu với lang vương.
Ellen thấy thế, vẫn muốn liều mạng đứng lên, ý đồ ngăn cản lang vương thương tổn độc nhãn lang.
Nhưng thân thể cậu lúc này, trở nên cực kỳ suy yếu.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói.
Mang theo một tia non nớt.
Và quen thuộc.
"Việc ngươi cần làm nhất lúc này, là ngồi ở đó yên ổn nghỉ ngơi."
Ellen bỗng nhiên quay đầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và bất an.
Bởi vì con thú biến dị vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức có thể ấn sâu biến dị cấp 7 trên mặt đất mà đánh đang thình lình đứng bên cạnh cậu.
"Ta......" Ellen có chút nói năng lộn xộn.
Hiển nhiên là do quá khẩn trương.
Quý Vô Tu cười tủm tỉm trấn an nói: "Đừng khẩn trương như vậy."
Thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn hiền lành.
Khiến người không nhịn được trái tim muốn tan chảy.
Mặc dù Ellen chỉ thích thú biến dị khí phách, cũng không thể không thừa nhận.
Con thú biến dị này, còn đáng yêu hơn cả trên video trong quang não.
Ngay cả cậu cũng có chút không chống cự được vẻ đáng yêu của con thú biến dị này.
Nhưng càng kỳ diệu hơn là, cảm giác khẩn trương trong lòng cậu, cũng vì vậy mà biến mất không còn.
Ellen cống hiến cho Quý Vô Tu không ít điểm bán manh.
Điều này khiến cho vẻ mặt của Quý Vô Tu càng thêm hiền lành.
Người có thể cống hiến điểm bán manh cho mình, đều là người tốt.
Không sai.
Phán đoán tốt và xấu, chính là đơn giản thô bạo mà hữu hiệu như vậy.
Bởi vì vết thương của độc nhãn lang đã tốt hơn phân nửa, dựa vào kỹ xảo chiến đấu phong phú, nó lại lần nữa không phân cao thấp với lang vương, không nhìn ra được ai mạnh ai yếu.
Đừng nói là Ellen, ngay cả Ngô Văn Mạt, cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Dù sao, hiện tại hắn là người muốn độc nhãn lang chết nhất.
Quý Vô Tu như có như không nhìn Ngô Văn Mạt, trong lòng lại âm thầm đề phòng.
Y bắt đầu nhớ lại lúc vừa rồi, Otis đã từng nói qua cùng mình.
Mình lúc ấy đang liều mạng lấy lòng Otis.
Otis có vẻ bị dỗ dành rất là sung sướng, cuối cùng hu tôn hàng quý nhàn nhạt tỏ vẻ: "Ngô Văn Mạt muốn con sói một mắt kia chết."
Quý Vô Tu lúc đó, lập tức cả kinh.
Phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy không thể nào.
Nhưng năng lực phán đoán của Otis, đúng là mạnh tới mức không thể tin nổi.
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Otis, mặc dù y có cảm thấy khó tin tới mức nào, y vẫn lựa chọn tin vào phán đoán của Otis.
Cho nên để bảo vệ độc nhãn lang.
Y đã cố ý đi tới.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Ellen nhìn mà lòng căng chặt.
Đột nhiên, lang vương lợi dùng sức lực bản thân mạnh mẽ, nhanh chóng quật ngã độc nhãn lang.
Ellen đột nhiên đứng lên, phản ứng đầu tiên là xông lên phía trước.
Độc nhãn lang mặc dù đau, nhưng vẫn cố gắng bò lên.
Nó hướng về phía lang vương thấp thấp gầm gừ.
- - Ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi, cũng tuyệt đối không để ngươi làm hắn bị thương.
Lang vương nghe được lời này, càng thêm phẫn nộ rít gào.
- - Ta muốn xé xác ngươi.
Hai con sói lại lần nữa cắn xé nhau.
Quý Vô Tu nhanh chóng giữ chặt Ellen, cũng khuyên can: "Đừng qua đó."
Ellen giãy giụa không thoát được, giọng nói tràn ngập nôn nóng: "Cầu xin ngài, để ta qua."
Cậu không thể để độc nhãn lang bị thương.
Quý Vô Tu trầm mặc vài giây, nói: "Nó muốn dựa vào bản thân để lấy lại những thứ đã mất, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng qua đó, không nên ngăn cản chúng nó chiến đấu."
Ellen đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía độc nhãn lang lúc này đang trở nên điên cuồng.
Cậu chưa bao giờ thấy, độc nhãn lang liều mạng để lấy lại thứ gì đó như vậy.
Ellen giống như mất đi niềm tin, mặt đầy mờ mịt ngồi xuống.
Khoảnh khắc đó.
Thế giới phảng phất mất đi màu sắc.
Trở nên xám xịt.