Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
7/7 đặt cuốn Nhặt sao với Nhiệt độ xã giao, cứ đặt trong khi mấy cuốn mua về trước còn chưa có thời gian và hứng thú để đọc. Chắc đặt vì đam mê~~~
Quý Vô Tu điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp tục truy vấn: "Ngao ngao ngao a ô?"
—— Tất cả chúng ta đều lo lắng cho người, rốt cục ngươi có chỗ nào không thoải mái?
Trăn biến dị bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tê tê?"
—— Đây là lý do hắn đưa ta tới nơi này sao?
Giọng nói của nó, giống như mang theo một tia nhẹ nhõm.
Hiển nhiên việc Lâm Húc Đông rời đi, khiến con trăn biến dị vốn cảm thấy tự ti này lại một lần trái tim thủy tinh.
Quý Vô Tu gật đầu, tiếp tục trò chuyện với trăn biến dị.
Phong cách này, vì sao lại quỷ dị như vậy.
Giống như đang từ phong cách hài hước chuyển sang phong cách nhìn lên trời chếch 45 độ.
Quý Vô Tu xoa xoa mồ hôi lại không tồn lại, tỏ vẻ trăn biến dị nói tiếp đi.
Tựa hồ rất lâu rồi chưa có người nói chuyện, trăn biến dị hiếm khi có hứng thú nói chuyện, nó bi thương tiếp tục phun xà tín: "Tê tê."
Cuối cùng nó cũng nói ra tâm sự giấu trong lòng.
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu không khỏi sửng sốt, hỏi: "A ô?"
—— Đây là lý do khiến ngươi có hành vi khác thường trong thời gian gần đây sao?
Trăn biến dị gật đầu, lại một lần nữa cuộn cơ thể thành hình hương muỗi, tâm trạng càng thêm u sầu.
Quý Vô Tu thở dài.
Quân y thấy thế nhanh chóng tiến lên: "Đã hỏi được chưa?"
Thú biến dị trước mắt gật đầu, giọng nói như mang theo một chút phức tạp: "Ta đã biết nguyên nhân."
Đến bây giờ vẫn hơi khó tiếp thu việc con thú biến dị này có thể nói.
Triệu Lợi Binh cũng đi tới, hỏi: "Vậy......nó rốt cục bị làm sao vậy?"
Quý Vô Tu quay đầu lại nhìn trăn biến dị nói: "Nó chỉ đang khổ sở."
Quân y và Triệu Lợi Binh hai mặt nhìn nhau, không hiểu lắm vì sao con trăn biến dị này lại khổ sở.
Quý Vô Tu mau chóng kể lại sự tình cho hai người, cuối cùng nói: "Sự tình chính là như vậy."
Sau khi nghe xong, tâm trạng quân y không khỏi càng cảm thấy áp lực hơn.
Thì ra.
Con trăn này cũng không bị ốm.
Nó chỉ là bởi vì không nhìn thấy người mình thích, không nghe được giọng nói của người mình thích.
Vì vậy mà cảm thấy khổ sở và u buồn.
"Chúng ta phải làm gì tiếp bây giờ?" Triệu Lợi Binh có chút khó xử nói.
Tuy con trăn này không bị ốm, nhưng vấn đề tâm lý của nó còn nghiêm trọng hơn vấn đề thân thể.
Nhưng tâm lý bị thương, hoặc là dùng thời gian dài để cọ rửa sạch sẽ.
Hoặc là giải quyết phiền não của nó.
Trừ cái này ra, không còn cách nào khác.
Tuy con trăn biến dị này không được người trong trang viên yêu thích, nhưng cũng không thể phủ nhận nó là một con trăn biến dị vô cùng ngoan ngoãn.
Quân y suy nghĩ vài giây, nói: "Lát nữa ta sẽ kiểm tra lại cho nó, nhìn xem có biện pháp gì giải quyết chuyện này hay không."
Mọi người gật đầu.
Chuyện tới lúc này.
Cũng chỉ có thể như thế.
Ngây người trong phòng thí nghiệm một lát, Quý Vô Tu rất nhanh liền rời đi, còn Triệu Lợi Binh thì liên hệ Lâm Húc Đông, để đối phương tới phòng thí nghiệm, nói chuyện liên quan tới trăn biến dị.
Lâm Húc Đông nghe được lời này, vội vàng chạy tới: "Quân y, rốt cục Dạ bị làm sao vậy."
Cho tới giờ.
Hắn vẫn cảm thấy Dạ bị bệnh.
Quân y nhìn Lâm Húc Đông, có hơi khó xử.
Trái tim Lâm Húc Đông lập tức lộp bộp một tiếng, giống như bị đả kích: "Chẳng lẽ......"
Quân y vội vàng lắc đầu, trong lòng biết vẻ mặt của mình vừa rồi khiến Lâm Húc Đông hiểu lầm, liền tỏ vẻ nói: "Thân thể con trăn này rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì."
Lâm Húc Đông theo bản năng cảm thấy khẩn trương: "Sau đó thì sao."
Quân y thở dài, kể lại toàn bộ nguyên do cho Lâm Húc Đông.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lâm Húc Đông bỗng trở nên phức tạp và khổ sở, hắn ngồi xổm xuống nhìn trăn biến dị lạnh như băng, đau lòng không biết phải nói gì.
Hắn chưa từng nghĩ tới, trăn biến dị bề ngoài lạnh lùng như vậy, thì ra trong lòng vẫn luôn chịu dày vò và thống khổ.
Mà tất cả những thống khổ này, cũng là do mình.
Lâm Húc Đông vừa áy náy vừa thương tâm.
Quân y ở một bên lên tiếng trấn an: "Ta sẽ nói chuyện với Sói Đói, nhìn xem có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề của nó hay không."
Lâm Húc Đông ngẩn ngơ, chua xót nói: "Vậy làm phiền bác sĩ."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn căn bản không ôm bất cứ hi vọng gì.
Bản thân của trăn chính là dựa vào hình ảnh nhiệt để phân biệt vật còn sống.
Cũng chỉ có thể dựa vào chấn động ở bụng để phán đoán âm thanh.
Thế giới tương lai mặc dù có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển cao, cũng không thể mạnh mẽ thay đổi được đặc thù của giống loài.
Giống như con người.
Vô số nhà khoa học muốn mạnh mẽ thay đổi gen của con người, từ đó khiến con người không còn bị vấn đề bạo động ảnh hưởng nữa.
Nhưng nghiên cứu giằng co mấy trăm năm, tới hôm nay, vẫn là một câu hỏi khó không thể phá giải.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn thử một lần.
"Thời gian này chú ý tình trạng tâm lý của nó nhiều hơn, lúc cần ta sẽ gọi ngươi qua, nhớ mang nó theo." Quân y nói.
Lâm Húc Đông gật đầu, vắt trăn biến dị lên người: "Ta biết rồi."
Ngay sau đó lại nhịn không được liên tục nói lời cảm ơn một phen.
Để biểu đạt cảm kích trong lòng.
Đối với điều này, quân y tủm tỉm vỗ vỗ vai Lâm Húc Đông: "Sẽ có cách."
Lâm Húc Đông gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nhất định sẽ."
Mấy ngày kế tiếp, quân y vốn đã bận rộn, lại càng không có thời gian nghỉ ngơi.
Cậu ngoài việc phải nghiên cứu nguồn năng lượng thần bí trong cơ thể mèo đen ra, còn phải tìm biến pháp giúp trăn biến dị có thể nhìn và nghe thấy tiếng động của thế giới bên ngoài, càng có thể cảm nhận được phản hồi của Lâm Húc Đông.
Không ai nỡ khiến con thú biến dị lương thiện như vậy phải chịu dày vò như thế.
Còn Quý Vô Tu, cũng thường xuyên tâm sự với mèo đen, ý đồ có được tin tức có ích từ trong miệng nó.
Nhưng con mèo này có vẻ vô cùng cảnh giác, chưa bao giờ chịu tâm sự với mình.
Rất giống như nó đang đeo một bí mật kinh thiên động địa trên lưng.
Nhưng một con thú biến dị, thì có thể có bí mật gì chứ?
Đương nhiên, ngoài chuyện này ra, Quý Vô Tu cũng thường xuyên đi thăm trăn biến dị, ý đồ trấn an cảm xúc mẫn cảm mê mang của nó.
Quý Vô Tu
Việc này có hiệu quả.
Ít nhất con trăn biến dị kia sẽ không thường xuyên cuộn mình thành hương muỗi, cả ngày đều không nhúc nhích nằm yên một chỗ.
Quân y đi tìm Sói Đói, nói vấn đề của trăn biến dị cho đối phương.
Sói Đói nghe xong, lập tức tỏ vẻ muốn giúp trăn biến dị giải quyết phiền não.
Cơm cần ăn từng miếng, đồng thời, cách cũng cần chậm rãi nghĩ, đặc biệt là đối với việc thay đổi hoàn toàn cấu tạo thân thể trăn biến dị như này, trong giai đoạn hiện tại mà nói, là thiết tưởng cực kỳ khó có thể thực hiện.
Nhưng đám người quân y căn bản không muốn từ bỏ.
Bọn họ cũng muốn trợ giúp con trăn biến dị kia.
Nhưng mọi người lại không có cách nào biết trước được khi nào trùng động xuất hiện, chỉ có thể nhắn tin dưới blog của Otis, giống như chỉ có như vậy mới có thể tiêu trừ sợ hãi trong lòng.
[Nguyên soái Otis, ngài lần trước không phải tiên đoán trước được trùng động sao, ngài có thể lại đoán trước nữa được không?]
[Cảm giác từng ngày trôi qua, trái tim ta cũng càng ngày càng bất an.]
[Sẽ không xuất hiện trùng động nữa đúng chứ?]
Đối mặt với những bình luận vô thố mà khủng hoảng này.
Mày Otis càng nhăn chặt hơn.
Nếu hắn thật sự có thể đoán trước được, cũng sẽ không giống như bây giờ không biết phải làm gì mới được.
Đột nhiên, hắn như nghĩ tới điều gì, lập tức gửi video mà viện nghiên cứu khoa học quay được trong trùng động cho Sói Đói, cũng tỏ vẻ để Sói Đói nghiên cứu kỹ cái video này/
Ban đầu, Sói Đói còn có chút không cho là đúng.
Nhưng khi hình ảnh bên trong trùng động dần dần xuất hiện, vẻ mặt của hắn bỗng chốc biến đổi, thân thể không tự chủ mà ngồi thẳng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm đoạn video ngắn chưa tới 10 giây này.
Sau khi xem xong.
Trên mặt hắn vẫn còn mang theo thần sắc kinh hồn chưa định.
Khó có thể tin.
Cuối trùng động, thì ra là nơi ở của sâu biến dị sao?
Điều này không hẹn mà cùng gặp với suy đoán lúc trước.
Chỉ là vẫn luôn chưa được chứng thực thôi.
Sắc mặt Sói Đói ngưng trọng, lại lần nữa xem lại video một lần nữa.
Liên tục xem mấy chục lần, mấy trăm lần.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ buông quang não, sắc mặt vẫn mang theo mê mang.
Hiên nhiên đoạn video ngắn ngủi này, lộ ra không nhiều tin tức lắm.
Xem ra, cần phải nghĩ cách.
******
Mấy ngày nay, tâm trạng của Louis Edgehallu vô cùng tệ.
Hoặc có thể nói là khá khó chịu.
Từ khi người tên là Triệu Lợi Binh kia tới đây, xẻng hót k.ứ.c của nó liền trở nên có chút không ổn.
Phải biết rằng lúc trước xẻng hót k.ứ.c luôn vô điều kiện chiều chuộng mình, yêu thương mình.
Cuộc sống này không biết có bao nhiêu hoan lạc.
Nhưng hiện tại.
Xẻng hót k.ứ.c của nó vẫn luôn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Hơn nữa loại ánh mắt này, không hiểu sao khiến nó cảm thấy sởn tóc gáy.
Louis Edgehallu rất muốn nói chuyện rõ ràng với người này, nhưng lại không muốn bại lộ ra chỗ độc đáo của mình, chỉ có thể nghẹn khuất nằm trên cây, lại lần nữa vểnh cái đuôi lên lộ ra hoa cúc cho xẻng hót k.ứ.c xem, để biểu đạt phẫn nộ trong lòng mình.
Đối với việc này, Lý Chu Hiến không dao động.
Dù sao con mèo này ba ngày thì hai ngày phải lộ ra hoa cúc xỉ nhục mình, hắn đã có thể coi như không nhìn thấy gì hết rồi.
Cuộc sống nếu không thể phản kháng.
Như vậy nên học làm lơ nó đi.
Làm lơ hoa cúc.
Nhưng, điều này sẽ chỉ khiến Louis Edgehallu càng thêm phẫn nộ.
Trên thực tế, mấy ngày nay Lý Chu Hiến vẫn luôn tự hỏi lời Triệu Lợi Binh nói trước khi rời đi.
Có lẽ.
Triệu Lợi Binh nói đúng.
Hắn thật sự nên mang Miêu Miêu ra ngoài chơi, làm quen một chút với những con thú biến dị đáng yêu đó.
Lý Chu Hiến đi tới tàng cây, ngửa đầu nhìn mèo đen đang chán nản nằm trên cành, dỗ dành: "Miêu Miêu, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi nhé?"
Đối với điều này, Louis Edgehallu vẫn làm lơ, thậm chí không nhịn được mắt trợn trắng.
Bên ngoài có gì hay mà chơi.
Khắp nơi đều là nhân loại ngu dốt.
Khắp nơi đều là thú biến dị ngu ngốc.
Nó đường đường là Louis Edgehallu cao quý, tuyệt đối không thể làm ra việc chơi cùng bọn chúng.
Quá rớt phân.
Lý Chu Hiến hoàn toàn không biết gì về điều này, hắn giơ tay cao gọi mèo đen: "Hơn nữa, ngươi đến lúc đó còn có thể làm quen với rất nhiều tiểu đồng bọn."
Louis Edgehallu lại lần nữa trợn trắng mắt.
Loại lý do ấu trĩ đến buồn cười này, nó đã sớm không tin từ lâu rồi.
Sự thật chứng minh.
Không có bất cứ con thú biến dị nào có thể chơi được với mình.
Những con thú biến dị đó thật sự quá ngốc.
Đối mặt với Miêu Miêu không phối hợp, Lý Chu Hiến thực bất đắc dĩ, chỉ có thể thử dùng đồ ăn ngon dụ dỗ: "Nếu ngươi có thể đi ra ngoài cùng ta, ta sẽ cho làm bánh quy nhỏ cho ngươi."
Cách làm loại bánh quy nhỏ này rất phức tạp, hơn nữa khá phiền toái.
Sau khi hắn làm vài lần, liền ngại phiền toái mà không làm nữa.
Nhưng cái này cũng trở thành chấp niệm trong lòng Miêu Miêu.
Nó thậm chí còn có thể buông bỏ tôn nghiêm, bắt đầu bán manh lăn lộn làm nũng, chỉ để Lý Chu Hiến lại làm bánh quy nhỏ một lần nữa.
Nhưng từ trước tới nay Lý Chu Hiến chưa từng đồng ý.
Nhưng hiện tại!
Hắn cư nhiên lấy cái này để áp chế Louis Edgehallu vĩ đại!
Quá nực cười.
Nó sẽ dễ dàng khuất phục dưới bánh quy nhỏ như vậy sao?
Đối với điều này, Louis Edgehallu lộ ra một tia cười nhạo.
Không bao giờ.
Đời này cũng không thể đi ra ngoài chơi.
Bánh quy có ngon cũng không đi.
*******
Nửa giờ sau.
Gió nhẹ từ từ.
Mèo đen ngồi xổm trên cây mặt đầy đau đớn, cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.
Cái móng vuốt đáng chết này!
Vì sao không chịu sự khống chế của mình!
Lý Chu Hiến cười cực kỳ gian trá, lại ra vẻ nghiêm túc nói: "Nếu ngươi ăn vụng bánh quy nhỏ trong biếp rồi, như vậy liền phải nói được thì làm được, biết không?"
Mèo đen mặt vẫn đau đớn kịch liệt, muốn làm bộ không nghe hiểu, hi vọng mượn cách này để trốn tránh lần ra ngoài hoạt động này.
Nhưng Lý Chu Hiến lại nhéo lỗ tai mèo đen: "Đừng giả ngu, ta đã sớm nhìn ra ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì."
Nếu không sao nó lại biết nhìn sắc mặt người như vậy.
Mèo đen: "......"
Người này là thật khờ.
"Đi thôi." Bị giám định là thật khờ - Lý Chu Hiến cười tủm tỉm nói.
Mèo đen thở dài.
Ngẫm lại Louis Edgehallu nó sống lâu như vậy, từ trước tới nay cũng chưa làm ra việc ném thân phận như vậy.
Nhưng mà hôm nay, nó lại vì cái bánh quy nhỏ đáng chết kia mà phá bỏ quy củ.
Móng vuốt này của nó sao lại thiếu đánh như vậy.
Sau đó.
Nó càng thêm nặng nề bước đi, đi từng bước một về phía trước.
Gần bụi cỏ, có mấy động vật họ mèo đang vùng vẫy con bướm, trong không khí tràn ngập vui vẻ vô tư.
Nhưng Louis Edgehallu lại cảm thấy, đám sinh vật họ mèo biến dị này cười cũng thật ngốc.
Nó tuyệt đối sẽ không chơi cái loại trò chơi ngốc nghếch này đâu.
Nhưng Lý Chu Hiến lại đẩy đẩy mèo đen, mặt đầy chờ mong: "Qua đó chơi cùng chúng nó đi nhé?"
Mèo đen vẫn không nhúc nhích, thờ ơ.
Lý Chu Hiến tiếp tục nhìn nhau vài giây với mèo đen.
Rất nhanh.
Mèo đen lẩn tránh ánh mắt, cực kỳ ảo não gục đầu xuống.
Như là đang nói, đáng chết, ta cư nhiên nhận thua trước.
Lý Chu Hiến: "......"
Đây nhất định là ảo giác.
Mèo nhà hắn sao có thể thông mình như vậy.
Louis Edgehallu chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, nện bước ưu nhã chậm rãi đi tới.
Hiện tại nó chỉ cần đi qua, ra vẻ bắt bắt mấy con bướm là được.
Như vậy đã tính là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Mấy con sinh vật họ mèo biến dị nhìn thấy mèo đen tới, cực kỳ nhiệt tình kêu to.
Mèo đen đen mặt.
Hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng nó nhịn không được quay đầu lại nhìn Lý Chu Hiến, lại bỗng nhiên sửng sốt.
Cách đó không xa.
Xẻng hót k.ứ.c dường như rất khẩn trương, hai tay của hắn nắm chặt với nhau, vẻ mặt tràn đầy mong chờ và cẩn thận.
Rất thông minh, nó lập tức đoán được ý nghĩ của xẻng hót k.ứ.c.
Hắn rất quan tâm mình.
Louis Edgehallu cúi đầu trầm tư vài giây, thấy chết không sờn chạy tới chỗ đám sinh vật họ mèo biến dị đó, sau đó mặt vô biểu tình cùng chúng nó cùng nhau vồ con bướm.
Trò chơi rách nát này có gì thú vị chứ.
Một đám thú biến dị có được dị năng, tốt xấu cũng là sinh vật có được chỉ số thông minh nhất định, cư nhiên còn trầm mê trong cái loại trò chơi đơn điệu ấu trĩ như thế này/
Quả thực khiến mèo hỏng mất.
Đặc biệt là nơi này khắp nơi đều là cỏ, dính vào lông của nó rất khó giũ sạch xuống.
Vừa khó chịu vừa suy sụp.
Louis Edgehallu cảm giác ngày hôm này, quả thực quá tồi tệ!
Nhưng những con thú biến dị đó thật sự quá nhiệt tình, chẳng những lôi kéo nó vồ con bướm, còn dẫn nó đi lên núi bắt đầu lăn tròn xuống.
Sườn núi nhỏ cũng không quá cao.
Một đường lăn xuống cũng không đau lắm.
Nhưng loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ này vẫn khiến mấy con thú biến dị kia hưng phấn tới đồng tử phóng đại.
Mèo đen lãnh khốc đừng trên sườn núi, cực kỳ không tình nguyện.
Này nếu thật lăn xuống.
Bộ lông bóng bẩy trơn mượt của nó chắc chắn sẽ bị lộn xộn.
Quả thực quá đáng sợ.
Nhưng đám thú biến dị đang chơi điên mới mặc kệ những điều này, một con sinh vật họ mèo trong đó nhanh chóng vươn móng vuốt tà ác, đẩy mèo đen xuống, hơn nữa phát ra tiếng kêu hưng phấn, cũng lăn xuống theo.
Mèo đen bắt buộc phải tiếp tục lăn xuống, thế giới trước mắt trời đất quay cuồng, căn bản không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Tới khi lăn tới chân sườn núi, mèo đen mới lắc lư đứng lên, lông trên người đã sớm lộn xộn, dính rất nhiều cỏ khô.
Ngay cả đỉnh đầu của nó, còn treo một cọng cỏ khô, lơ lửng như một sợi lông ngốc nghếch.
Mèo đen lắc lắc đầu, ném cọng cỏ khô xuống, con ngươi dựng đứng lập tức phòng đại.
Nó không nhịn được quay đầu, nhìn sườn núi.
Hình như.....cũng vui phết?
Đám thú biến dị còn lại lại lần nữa nhiệt tình gọi mèo đen, để nó cùng nhau đi lên sườn núi tiếp tục lăn xuống.
Đối mặt với một loạt ánh mắt sáng lấp lánh.
Mèo đen do dự vài giây, cuối cùng cũng đi theo, vừa chạy vừa nhủ thầm trong lòng: "Lại chơi một lần cuối cùng, đây là một lần cuối cùng."
Sườn núi màu xanh lục nở ra rất nhiều hoa trắng nhỏ.
Khiến phong cảnh nơi này có vẻ cực kỳ tươi đẹp yên tĩnh.
Tận đến khi một đám lông xù xù lăn từ trên sườn núi xuống, lập tức phá vỡ vẻ yên lặng của nơi này, nhưng lại cũng tăng thêm vô hạn sức sống cho nơi này.
Lý Chu Hiến đứng ở chân núi, nhìn đám lông xù xù đang chơi đùa suиɠ sướиɠ đó, khóe miệng không nhịn được treo lên một nụ cười.
Hắn có thể cảm nhận được Miêu Miêu giờ phút này có bao nhiêu vui vẻ.
Cuối cùng nó cũng phóng thích thiên tính của bản thân, trở nên giống mèo.
Lại lần nữa lăn từ sườn núi lăn xuống, Louis Edgehallu nằm ngửa trên mặt đất, nhưng hai mắt lại càng sáng lấp lánh.
Trò chơi này sao lại thú vị như vậy!
Nó lăn lóc bò dậy, tiếp tục chạy lên sườn núi, sau đó lại lăn xuống, liên tục lặp lại rất nhiều lần.
Chơi đến không biết mệt.
Thậm chí nó quên mình lúc trước đã khinh bỉ trò chơi này như thế nào.
Thậm chí còn quên mình đã khinh thường chơi cùng với đám thú biến dị này.
Nhưng hiện tại, nó càng nhìn càng cảm thấy đám thú biến dị này thật thuận mắt—— kỳ thật rất không tồi.
Sau khi chơi đủ.
Đám lông xù xù kia lại nhiệt tình kêu gọi Louis Edgehallu, ý bảo nó mau chạy tới đây.
Louis Edgehallu ngồi tại chỗ, theo bản năng nhìn Lý chú Hiến, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Lý Chu Hiến cười tủm tỉm xua tay: "Mau đi chơi đi."
Louis Edgehallu lúc này mới keo meo một tiếng, quay đầu chạy nhanh đuổi theo đám thú biến dị kia.
Hiển nhiên.
Trong toàn bộ quá trình, nó dường như đã quên mất mình mới là chủ nhân, mà nhân loại kia cùng lắm chỉ là xẻng hót k.ứ.c mà thôi.
Đám thú biến dị kia đi tới cạnh hồ, một đám lần lượt nhảy xuống nước, bọt nước văng tung tóe, hơn nửa thân người đều chìm trong nước, chỉ lộ ra cái đầu lông xù, mà tứ chi thì không ngừng khua nước, để bơi về phía trước.
Louis Edgehallu: "......"
Mọi người đều là động vật họ mèo, đám thú biến dị này ưu tú tới mức ngay cả nước cũng không sợ!
Này không khoa học!
Một con thú biến dị trong đó kêu lên một tiếng với sinh vật họ mèo bên hồ.
Ý bảo nó mau xuống đây nghịch nước!
Louis Edgehallu yên lặng lui về phía sau một bước.
Kiên quyết không muốn chạm vào nước.
Đám thú biến dị thấy thế, liền từ bỏ khuyên bảo Louis Edgehallu, cứ thế tự mình chơi đùa trong nước.
Bọt nước thường xuyên bắn lên, tiếng động rầm rầm vang lên bên tai.
Cùng với những tiếng kêu tràn ngập vui sướng của đám thú biến dị đó, lại lần nữa khiến Louis Edgehallu cảm thấy tò mò.
Thật sự chơi vui như vậy sao?
Sinh vật họ mèo từ trước tới nay đều tràn ngập lòng hiếu kỳ với những thứ không biết.
Cho dù biết rõ thứ này có thể không tốt.
Cũng vẫn không ngăn cản được chúng nó muốn thử xem.
Louis Edgehallu thật cẩn thận cho móng vuốt vào nước thăm dò, rất nhanh liền rụt lại, vôi vàng giũ sạch nước trên móng vuốt.
Trong lòng càng thêm rối rắm.
Nước có gì mà chơi chứ.
Nhưng nhìn đám thú biến dị chơi vui vẻ như vậy, càng không kiềm chế được tò mò trong lòng, nhắm mắt lại nhảy bịch một cái vào trong hồ.
Từ ban đầu sợ hãi, về sau lại trầm mê.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài chưa tới 10 phút.
Vì thế Louis Edgehallu lại lần nữa dung nhập vào đàn thú biến dị, chơi vô cùng vui vẻ.
Nơi này chơi vui quá đi mất.
Việc không nhìn được, không nghe được, vẫn là một cái gai đâm ngang trong lòng nó, để cho con trăn này tâm trạng tốt hơn một chút, Quý Vô Tu tỏ vẻ nhân loại đang tìm cách khắc phục vấn đề này.
Trăn biến dị nghe được lời này, bỗng trở nên trầm mặc.
Nó không muốn làm phiền nhân loại.
Nhưng mà......
Nó quá muốn nhìn thấy nhân loại kia.
Thực sự rất muốn.
Ngày tháng trôi qua.
Quý Vô Tu thường thường tìm hiểu những việc liên quan tới trăn biến dị thông qua Triệu Lợi Binh.
Muốn biết nghiên cứu của quân y tiến triển thế nào rồi.
Nhưng đáng tiếc, quân y bọn họ vừa mới bắt đầu thực hiện, trạng thái hiện tại giống như ngựa nhỏ qua sống, mọi thứ đều phải lần mò từng chút một.
Quý Vô Tu cũng biết chuyện này không thể một sớm một chiều.
Đều phải từ từ mà làm.
Nhưng trăn biến dị hiển nhiên không chờ được.
Nó càng ở cùng Lâm Húc Đông, lại càng thống khổ, hơn nữa theo thời gian trôi đi, nó càng thêm mẫn cảm và tự ti.
Một khi nút thắt xuất hiện, sẽ tuyệt đối không dễ dàng tháo gỡ như vậy.
Mà bên phía quân y vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Quý Vô Tu bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ dò hỏi hệ thống: "Có cách nào để giúp nó không?"
Hệ thống nói: [Loại việc mạnh mẽ sửa đổi thiên mệnh như này, số tích phân cần dùng là một con số thiên văn, với số tích phân của ngài hiện tại căn bản không mua nổi.]
Quý Vô Tu trầm mặc vài giây, nói: "Nhưng ta nhớ rõ chỗ ngươi tựa hồ có thuốc nước cho người khôi phục thị lực mà."
Giọng nói của hệ thống vẫn bình tĩnh trước sau như một: [Không sai, nhưng nước thuốc này là cho người vốn có được thị lực lại một lần nữa khôi phục trạng thái khỏe mạnh, mà con trăn này, bản thân thị lực đã khỏe mạnh.]
Tâm trạng Quý Vô Tu bỗng nhiên hạ xuống: "Ta hiểu rồi."
Hệ thống không nói dối.
Y nhớ lại mô tả của loại thuốc kia, bên trên thực sự nói nước thuốc kia dùng để khôi phục thị lực.
Trăn biến dị cũng không bị mù, cho nên thuốc này chắc chắn không có tác dụng với nó.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quý Vô Tu nói.
Hệ thống nói: [Có lẽ ngài có thể cho nó trở thành khế ước thú của nhân loại.]
Quý Vô Tu vừa nghe đến cái này, lập tức phản đối: "Không được, tuyệt đối không được."
Hệ thống sẽ không khuyên can Quý Vô Tu quá nhiều, nghe thấy giọng điệu kiên quyết như vậy của Quý Vô Tu, liền bất đắc dĩ nói: [Vậy ký chủ ngài phải cố gắng nỗ lực kiếm lấy tích phân mới được.]
Tâm trạng của Quý Vô Tu vô cùng nặng nề: "Ta biết."
Hiện tại cũng chỉ hi vọng chỗ quân y bên kia có thể nghiên cứu phát minh ra thiết bị có thể giúp trăn biến dị.
Giờ phút này, thế giới bên ngoài rất không bình tĩnh.
Tuy có người vì săn thú biến dị mà bị bắt.
Nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của công hội săn thú.
Cho dù chỉ cần có thể bán được một con thú biến dị, như vậy tinh tế tệ thu được, cũng đủ cho bọn họ trong vòng một năm không phải lo ăn uống.
Dưới lợi nhuận cao như vậy, vô số người bí quá hóa liều, cho dù biết con đường phía trước là bụi gai, hơi vô ý sẽ bị bắt lại.
Nhưng vẫn có người chấp nhận mạo hiểm một phen.
Chẳng may.....
Không bị bắt thì sao.
Cũng dựa vào tâm lý may mắn như vậy, thật sự có không ít người của công hội săn thú bắt được thú biến dị, sau đó lặng lẽ đem bán với giá cao.
Nhận ra phương pháp này có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Hoàn thất đối với sự ngăn cản của Otis càng thêm thống hận.
Giờ phút này Otis rất bận rộn, hắn tăng lớn mức độ giám thị, cấm bất cứ kẻ nào bắt giữ thú biến dị, sẽ trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng dù vậy.
Vẫn không ngăn cản được đám người vì muốn kiếm tiến mà không ngừng mạo hiểm.
Huống chi.
Mọi người cũng dần dần phát hiện công hội săn thú cũng không thương tổn thú biến dị, chỉ đơn thuần bắt thú biến dị rồi qua tay bán đi, như vậy so với những tao ngộ lúc trước thì thú biến dị đã tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa.
Cuộc sống ngoài tự nhiên sao có thể thoải mái bằng được nhân loại nuôi dưỡng chứ.
Có thể mỗi ngày không lo ăn không lo uống.
Mà thú biến dị chỉ cần trả giá một chút đại giới là đủ rồi.
Cũng là vì suy nghĩ như vậy, khiến mọi người dần dần đánh mất tâm lý áy náy bắt giữ thú biến dị, ngược lại cảm thấy mua thú biến dị là đang làm việc tốt.
Đối với việc này.
Giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa bắt đầu mạnh mẽ tuyên truyền, hi vọng mọi người đừng mua thú biến dị của công hội săn thú.
Đừng để những con thú biến dị vô tội đó từ đây mất đi tự do.
Nếu thú biến dị tự nguyện, như vậy nó muốn ở bên người nhân loại tự nhiên không gì đáng trách.
Nhưng tuyệt đại đa số thú biến dị căn bản không muốn ở lại nơi này, chúng nó càng muốn tự do ở bên ngoài hơn.
Nhưng hành vi của Đáng yêu là chính nghĩa, hoàn toàn chọc giận người không có thú biến dị.
[Nghe thấy lời này quả thực tức muốn chết, nếu các ngươi cảm thấy chúng ta mua thú biến dị là hành vi gây thương tổn cho chúng nó, như vậy ta yêu cầu đối xử bình đẳng, những người có thú biến dị đó, cũng phải thả thú biến dị về rừng rậm.]
[Đúng vậy, dựa vào cái gì bọn họ có thể có mà chúng ta lại không thể có, hiện tại thú đại biểu cho điều gì các ngươi còn không rõ ràng sao?]
[Bởi vì bọn họ hành động trước, bọn họ không chút do dự mua thú biến dị, cho chúng nó một gia đình ấm áp, mà các ngươi thì sao, vẫn luôn cố kỵ e sợ thú biến dị, hiện tại lại đi trách ngược những người chân chính đi làm chuyện tốt sao?]