Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Triệu Lợi Binh không chú ý tới vẻ mặt Quý Vô Tu, mặt đầy nôn nóng đứng ở cửa, buồn bực nói: "Nguyên soái.....ngài nhất định phải kiên trì."
Việc dùng tinh hạch trải vuốt tinh thần lực, Otis chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để chịu đựng.
Người khác căn bản không giúp được gì.
Bằng không nhiều năm như vậy, vấn đề dị năng bạo động đã sớm được giải quyết dễ như trở bàn tay.
Thần trí của Otis dần dần mơ hồ.
Thế giới trước mắt trở nên hư ảo, tràn ngập ánh sáng kỳ dị.
Sương mù tà ác dần dần khuếch tán, ăn mòn lý trí Otis.
Nhưng Otis gắt gao áp chế cơn điên sẽ tùy thời bùng nổ bất cứ lúc nào, hét lên với Triệu Lợi Binh đang đứng ở cửa: "Còn không mau mang nó đi."
Nếu hắn thật sự hoàn toàn mất đi lý trí.
Giờ phút này.
Sương đen càng ngày càng nhiều, thậm chí dần dần lan tràn.
Bất cứ vật thể nào bị sương đen bao phủ, đều sẽ bị dần dần ăn mòn.
Một màn này quá mức đáng sợ, thậm chí khiến Triệu Lợi Binh sợ tái mặt, yết hầu khô khốc: "Này.....này cũng thật đáng sợ."
Anh chưa từng nghĩ tới Otis bạo động dị năng lại đáng sợ tới như vậy.
Otis lại lần nữa rống lên một tiếng.
Triệu Lợi Binh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng túm quả cầu lông bên cạnh, thúc giục: "Đi mau, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta không thể tiếp tục ở lại."
Quả cầu lông đối mặt với tất cả những thứ này, vẫn bình tĩnh dùng giọng sữa nói: "Ngươi đi trước đi."
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh lập tức đình trệ: "......"
Biết quả cầu lông này không sợ trời không sợ đất.
Lúc trước đã dám lấy cục đá khiêu khích sâu biến dị cấp 5.
Sau đó lại dám lấy sức lực của bản thân kéo đứt chân sâu biến dị cấp 6.
Hiện tại cư nhiên muốn tới gần dị năng giả cao cấp đang trong trạng thái bạo động dị năng.
Phải biết rằng một khi nguyên soái Otis mất khống chế.
Hắn sẽ còn đáng sợ hơn cả sâu biến dị cấp 6.
Đúng lúc này.
Tiếng động thật lớn vang lên.
Dị năng quanh thân Otis lại lần nữa bùng nổ.
Sương đen hóa thành từng lưỡi dao gió, phá hủy mọi thứ xung quanh, tê thanh kiệt lực nói: "Đi mau!"
Nhưng tốc độ của đám lưỡi dao sương mù đó quá nhanh, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Triệu Lợi Binh, thân là dị năng giả cấp 3, Triệu Lợi Binh căn bản không thể ngăn cản lưỡi dao gió đáng sợ như vậy.
Lưỡi dao gió gào thét mà đến, dường như cuốn lấy mái tóc của Triệu Lợi Binh.
Đều nói con người trước khi chết, sẽ nhớ tới người mình để ý nhất.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Lợi Binh, lại hiện lên một thân ảnh màu bạc, nó chạy nhanh trong núi tuyết, ngửa mặt lên trời hú vang.
Đúng vào lúc đó, một bàn tay gấu lông xù xù đột nhiên tiếp được lưỡi dao gió, bóp nát hóa thành sương đen biến mất.
Hồi ức của Triệu Lợi Bị lập tức bị gián đoạn, anh nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu, nhìn nhau với con thú biến dị kinh hồn chưa định trong một giây, giọng nói khô khốc của anh vang lên: "Cảm ơn."
Nếu không phải này con thú biến dị này kịp thời cứu mình.
Chỉ sợ anh đã thật sự không nhìn thấy sói bạc nữa rồi.
Quý Vô Tu đẩy đẩy Triệu Lợi Binh, thúc giục nói: "Ngươi mau tránh đi."
Sau khi nói xong, lập tức vọt vào lưỡi dao gió.
Bóng dáng lông xù xù thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt đáng thương.
Giống như sẽ bị lưỡi dao gió cắt thành mảnh nhỏ.
Triệu Lợi Binh hơi há mồm, vừa định ngăn cản.
Nhưng con thú biến dị kia cùng với dáng người mạnh mẽ linh hoạt tránh né lưỡi dao gió, thoạt nhìn vô cùng thành thạo, liền lại lần nữa thức thời ngậm miệng lại.
Otis nhìn thấy cục cưng nhỏ mạo hiểm xông tới, con ngươi đang điên cuồng chợt co rụt lại.
Cho dù đánh mất phần lớn lý trí, nhưng Otis lại theo bản năng hiện ra một ý nghĩ.
Đó chính là......không thể để lưỡi dao gió làm cục cưng nhỏ bị thương.
Ánh mắt hắn càng thêm tàn nhẫn, liều mạng điều khiển dị năng, khiến tất cả lưỡi dao gió biến mất không còn một mảnh.
Cho dù vì vậy mà trả giá đại giới, cũng không luyến tiếc.
Sương mù ngừng, lưỡi dao gió cũng biến mất.
Giờ phút này, phòng trong một mảnh hỗn độn.
Thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng.
Quý Vô Tu đang xông tới lập tức dừng tại chỗ.
Otis chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói hỗn loạn tức giận: "Vì sao không nghe lời?"
Nếu không phải hắn cực nhanh thu hồi dị năng.
Cục cưng nhỏ rất có thể sẽ bởi vậy mà bị thương.
Tâm trạng của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp.
Đã tới lúc này rồi, lý do Otis tức giận, vĩnh viễn không phải vì mình gây trở ngại hắn bình ổn dị năng bạo động.
Mà là.....lo mình sẽ bị thương.
Otis cho dù có mất lý trí, nhưng bản năng bảo vệ mình lại vĩnh viễn áp đảo lý trí.
Quý Vô Tu vừa chua xót vừa cảm động, thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới trước mặt Otis.....
Otis lạnh lùng nhìn cục cưng nhỏ, dùng giọng nói lạnh lùng chưa từng có nói: "Vì sao không nghe lời?"
Cục cưng nhỏ, ngẩng đầu, vẻ mặt túng túng, Otis nhìn mà đáy lòng càng thêm bất đắc dĩ lại tức giận: "Đi mau, đừng để ta phải nói lần thứ ba."
Hắn quả nhiên vẫn không có biện pháp răn dạy cục cưng nhỏ này.
Ai ngờ cục cưng nhỏ lại yếu ớt nói: "Ta còn chưa có...."
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Sắc mặt Otis lại bỗng nhiên thay đổi.
Hắn nhanh chóng dùng dị năng ném cục cưng nhỏ ra ngoài cửa, quát: "Đi mau."
Đúng lúc này, dị năng đang được ngăn chặn lại lần nữa bùng nổ, lấy thân thể Otis làm trung tâm, sương mù bắt đầu lan tràn ra xung quanh, điên cuồng ăn mòn tất cả vật thể.
Sắc mặt Otis lập tức trắng bệch, đau đớn cực hạn lại lần nữa truyền tới.
Hắn bất đắc dĩ bắt đầu tiếp tục hấp thu tinh hạch, kỳ vọng có thể bình ổn vấn đề dị năng bạo động lần này.
Đối mặt với tình trạng như vậy, Triệu Lợi Binh nhân cơ hội kéo thú biến dị ra, bình tĩnh phân tích nói: "Chúng ta đi mau, nguyên soái Otis cần an tĩnh, ngươi không thể khiến hắn phân tâm."
Anh tin Otis nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải nguy hiểm lần này.
Quý Vô Tu thoát ra khỏi khống chế của Triệu Lợi Binh: "Ta không đi!"
Nói xong lại lần nữa tìm đường chết vọt vào lưỡi dao gió.
Triệu Lợi Binh đi lên phía trước được vài bước, nhanh chóng quát: "Mau trở lại!"
Nhưng con thú biến dị kia, vẫn kiên định xông vào.
Triệu Lợi Binh tức giận thiếu chút nữa muốn đánh người.
Thật vất vả ném cục cưng nhỏ ra, lại không nghe lời mà quay lại.
Tuy Otis thực cảm động, nhưng càng tức giận.
Hắn vừa định nói gì đó, đã bị cục cưng nhỏ đè lên sàn nhà, tay gấu chợt toát ra một luồng ánh sáng, sau đó lấy lực đạo nhanh chuẩn ngoan trực tiếp nhét vào trong miệng.
Otis: "......"
Cục cưng nhỏ cho mình ăn cái gì?
Nhưng chỉ trong chớp mắt.
Dị năng bạo động trong cơ thể Otis lập tức bình ổn lại, lưỡi dao gió xung quanh lập tức biến mất, ngay cả đám sương mù nguy hiểm đó cũng dần dần tiêu tán.
Tinh thần lực bị tổn thương lập tức được chữa trị.
Một hơi thở càng cao giai tràn ngập lan ra.
Đó chính là.....hơi thở của cấp 6 chân chính.
Trong căn phòng hỗn loạn, hai nhân loại an tĩnh như gà.
Otis: "......"
Triệu Lợi Binh: "......"
Đến bây giờ bọn họ thậm chí còn chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Chỉ có duy nhất con thú biến dị kia ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặt đầy vô tội.
Giống như tất cả những việc này không liên quan tới nó vậy.
Triệu Lợi Binh nuốt nuốt nước miếng, chạy tới nâng nguyên soái dậy, lắp bắp nói: "Nguyên...... Nguyên soái."
Otis duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận cảm nhận dị năng trong cơ thể.
Vẻ mặt cuối cùng trở nên kỳ quái và phức tạp.
Hắn cúi đầu, nhìn cục cưng nhỏ, rất khó tin vấn đề mà nền văn minh khoa học kỹ thuật hiện tại chưa giải quyết được, thế mà lại bị cục cưng nhỏ dễ dàng giải quyết.
Cục cưng nhỏ ngửa đầu, dùng giọng sữa nói: "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Otis mặt vô biểu tình nói: "Ta hiện tại rất khỏe."
Thậm chí còn thăng cấp.
Cục cưng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Nếu không còn việc gì, vậy ta đi về trước."
Giọng điệu tự nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Otis lại đen mặt, tóm lấy cục cưng nhỏ rõ ràng đang định chạy trốn.
Cục cưng nhỏ vốn đang bình tĩnh lập tức giãy giụa, nhưng giọng nói lại lúng túng: "Ngươi muốn làm gì! Người không thể thương tổn một con thú biến dị vô tội!"
Otis nhìn thẳng vào cục cưng nhỏ thoạt nhìn ngoài mạnh trong yếu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hãy để chúng ta nói chuyện quan trọng đi."
Cục cưng nhỏ chột dạ đảo đảo tròng mắt: "Nói.....nói chuyện gì?"
Có cái gì mà nói chứ.
Y mạo hiểm bại lộ tới đây cứu người.
Người này cư nhiên còn không biết xấu hổ tính toán chi li như vậy.
Otis chỉ bản thân: "Nói, ngươi làm bằng cách nào?"
Cục cưng nhỏ mặt đầy mờ mịt, vô cùng đáng thương nói: "Ta không biết."
Otis cắn răng.
Giả vờ đúng như thật.
Hắn đã sớm nhìn thấu cục cưng nhỏ.
Kỹ thuật diễn còn tinh vi hơn vô số người.
Triệu Lợi Binh ở bên cạnh cắm đao nói: "Nguyên soái, ngài còn nhớ việc ta được chữa khỏi dị năng bạo động không?"
Otis quay đầu, nhíu mày nói: "Làm sao?"
Triệu Lợi Binh nhớ tới việc dưới tầng, vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, nói: "Vừa rồi lúc nó tới đây, dùng móng tay rạch thủng cửa của ngài."
Ừm, cực kỳ nhẹ nhàng rạch thủng.
Otis: "......"
Cánh cửa kia được làm bằng công nghệ tiên tiến nhất, cùng với tài liệu kiên cố nhất.
Mà cục cưng nhỏ chỉ dùng móng tay rạch liền thủng?
Vẻ mặt Otis lập tức trở nên ý vị thâm trường, nhéo gương mặt mập mạp của cục cưng nhỏ: "Xem ra ngươi còn có không ít việc giấu ta."
Quý Vô Tu trừng mắt với Triệu Lợi Binh, đáy mắt trần trụi hiện lên ba chữ.
Đồ phản bội.
Triệu Lợi Binh: "......"
Anh chỉ muốn đem sự tình nói cho nguyên soái Otis mà thôi.
Mục đích cực kỳ đơn thuần!
Quý Vô Tu quay đầu, nói với thái độ lợn chết không sợ nước sôi: "Mặc kệ các ngươi nói gì, ta đều sẽ không trả lời các ngươi, ta có quyền giữ thân phận gấu trúc của mình, các ngươi không được bức cung."
Nói rồi, y lại vặn vẹo thân thể: "Thả ta xuống, bên ngoài còn có rất nhiều đồ ngon chờ ta ăn đấy."
Y cũng không quên những người đó vì dỗ dành mình, cố ý cung phụng rất nhiều đồ ăn ngon.
Nếu ăn hết mấy thứ kia.
Sẽ béo lên mấy cân thịt.
Y cực cực khổ khổ cố gắng béo lên, không dễ dàng biết bao nhiêu.
Otis: "....."
Chỉ biết ăn.
Khó trách càng ngày càng béo.
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên.
Otis và Quý Vô Tu bỗng chốc nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh mồ hôi đầy đầu lấy quang não ra, sau khi liếc nhìn nội dung vẻ mặt liền thay đổi, nói với Otis: "Nguyên soái, không hay rồi, vườn thú tựa hồ đã xảy ra chuyện."
Trái tim Quý Vô Tu lập tức siết chặt, vội vàng giãy giụa: "Mau thả ta xuống."
Otis vẫn ôm cục cưng nhỏ, bình tĩnh nói: "Ta và các ngươi cùng nhau qua đó."
Rất nhanh, hai người một thú ngồi trên xe huyền phù, vội vàng chạy tới vườn thú.
Vườn thú có rất nhiều người hầu và binh lính vây quanh, đang chỉ vào cổng nói chuyện thầm thì.
Nhìn dáng vẻ này, tựa hồ thật sự đã xảy ra chuyện.
Quý Vô Tu vội vã chạy tới, dựa vào ưu thế linh hoạt của bản thân chen lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh trước mặt.
Trong vườn thú, một đám lông xù động tác nhất trí nắm hàng rào, lộ ra vẻ mặt si ngốc nhìn bên ngoài, thường thưởng thổn thức kêu thảm, thanh âm lên xuống phập phồng giống như mười tám con đèo.
Giống như đang nói: Ta rất muốn tự do, chúng ta thật đáng thương, bất lực quá ngao ngao ngao.
Thoạt nhìn vừa đáng thương lại khiến người đau xót.
Khiến một đám người hầu không khỏi tràn ngập thương cảm.
"Đáng thương quá."
"Chúng nó nhất định rất muốn ra ngoài, khát vọng tự do."
"Nhốt chúng nó ở trong đó là không tốt, chúng ta phải nghĩ cách cho chúng nó ra ngoài."
Đám binh lính thở ngắn than dài, hiển nhiên cũng có chút không đành lòng nhìn tiếp.
Nghe xem.
Tiếng kêu của đám thú biến dị tuyệt vọng cỡ nào.
Đáng thương cỡ nào.
Chúng nó khát vọng tự do như vậy.
Mình thân là con người, lại không giúp được gì.
Có binh lính mặt đầy tự trách và áy náy, thậm chí còn ôm con thú biến dị của mình không ngừng lau nước mắt.
Một đám thú biến dị thấy thế, tiếng kêu lại lần nữa tình cảm dạt dào vang lên.
Nhìn một màn này.
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình.
Thậm chí trong lòng không hề dao động.