Ngày hôm sau, bên trong nhà lao cẩm thạch.
Trì Linh cảm tạ cai ngục rồi rút kiếm bước vào nhà lao.
Trong phòng giam, Yến Chiêu ngồi yên trên giường đá. Đầu tóc rối mù, râu ria rậm rạp đã che lấp đi vẻ anh tuấn vốn có của hắn rất nhiều. Vị hoàng tử tiêu sái ngày nào giờ đã không còn nữa, nghiễm nhiên trở thành bộ dạng của một kẻ lang thang, vừa thăng trầm vừa cổ hủ.
Hắn đã chờ đợi ở đây một năm rồi.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng giam, Yến Chiêu ngẩng đầu lên nhìn. Thấy người tới là Trì Linh, trong mắt Yến Chiêu lóe lên một tia cảm xúc kỳ lạ. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã thu lại nét mặt, điềm nhiên như không có chuyện gì mà lên tiếng chào hỏi.
"Linh Nhi, muội về rồi."
"Chiến sự ở tiền tuyến thế nào?" – Sau khi chào hỏi, Yến Chiêu dường như muốn tán gẫu tiếp với Trì Linh, hỏi xong liền tự trả lời: "Nếu đã bình an vô sự trở về, hẳn là đánh thắng rồi."
"Thật là, muội xưa nay chỉ biết chém chém giết giết, là nữ tướng sinh ra trong thế gia, đánh thắng một trận là chuyện bình thường thôi nhỉ."
Trì Linh không muốn hàn huyên tán gẫu với Yến Chiêu, trong giọng nói mang theo tức giận: "Sao huynh lại mưu phản?"
Yến Chiêu nhìn thanh bội kiếm trong tay Trì Linh, hơi thấp giọng hờ hững cười một tiếng, thản nhiên hỏi: "Là Hoàng Thượng để muội đến xử lý ta?"
"Nhàm chán quá." – Yến Chiêu đổi chủ đề, vẫn còn tâm tư trêu chọc Trì Linh: "Ta còn tưởng Linh Nhi đặc biệt đến thăm ta, vậy mà lại đến vì chuyện này, thật khiến ta thấy khổ sở quá."
Hắn nhắm hai mắt lại, bình thản nói: "Tới đi, ta vốn đang chờ chết mà."
"Yến Chiêu!" – Nhìn thấy Yến Chiêu chén nứt không sợ vỡ, Trì Linh lập tức nổi giận.
Thấy Trì Linh nổi giận, Yến Chiêu lại đột nhiên nhắc tới Kỳ Văn: "Linh Nhi, Thế tử có từng nhắc ta với muội không? Trước khi chết có thể dẫn Thế tử tới gặp ta lần cuối không? Ta thực sự rất nhớ y."
"Nếu trước khi chết có thể nhìn thấy y, ta sẽ không còn luyến tiếc gì nữa."
"Đủ rồi!"
Yến Chiêu đến bây giờ vẫn bày ra điệu bộ cười đùa đó, Trì Linh tức đến mức muốn nổ đom đóm mắt rồi, khàn giọng gầm lên: "Ta đang hỏi huynh, tại sao lại mưu phản! Tại sao lại thông đồng với Yến Thanh Việt! Mau trả lời ta!"
Yến Chiêu hiếm khi thấy Trì Linh tức giận đến mức độ này, lúc này mới ngước lên nhìn nàng. Trước tiên vẫn nên trấn an nàng đã: "Được rồi, ta trả lời, đừng to tiếng với ta nữa."
"Muội chắc đã nghe Hoàng Thượng nói rồi, ta không phải con ruột của ông ta, dù thế nào cũng không thể leo lên hoàng vị. Cho nên, ta mưu phản chính là vì muốn chiếm đoạt nó, cần gì phải hỏi nhiều?"
Nghe xong, ánh mắt Trì Linh đều là vẻ không thể tin: "Yến Chiêu, ta thật sự rất thất vọng về huynh."
Yến Chiêu cười khổ: "Ta đã làm thất vọng nhiều người rồi, muội cần gì phải nói thêm lần nữa."
"Giết ta đi, dứt khoát một lần." – Yến Chiêu ngồi thẳng ở trên giường, không hề có ý định phản kháng: "Nếu muội không đành lòng ra tay thì đưa kiếm cho ta, tự ta động thủ cũng được, đỡ phải làm muội khó xử."
Thanh kiếm trong tay Trì Linh run rẩy: "Yến Chiêu...Nếu huynh đã biết mưu phản là tội chết, vì sao vẫn mãi chấp mê bất ngộ? Những năm qua ở trong cung huynh sống không tốt sao?"
"Căm hận đã bén rễ, muội nói ta phải buông bỏ thế nào đây." – Yến Chiêu đứng dậy đi đến chỗ Trì Linh: "Ta cũng muốn có mẫu thân giống như những đứa trẻ khác."
Trì Linh nặng nề cúi đầu. Cuối cùng, nàng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Huynh và ta đã là phu thê...Huynh làm như vậy, có từng nghĩ cho ta chưa?"
"Lúc huynh lên kế hoạch mưu phản, có từng nghĩ tới ta dù chỉ một chút?"
Yến Chiêu ngẩn ra, bả vai như muốn sụp xuống: "...Xin lỗi, ta đã không làm tròn trách nhiệm của trượng phu."
Hắn chăm chú nhìn Trì Linh, phát hiện Trì Linh đã gầy đi không ít. Trong vô thức, hắn vươn tay vén tóc mai của nàng ra sau tai, rất giống dáng vẻ trượng phu đang sửa tóc cho thê tử, vừa dịu dàng vừa ân cần.
Yến Chiêu cong con ngươi, lại nói liên miên: "Một năm qua muội ở biên cảnh gầy đi rất nhiều, về Cảnh Thành rồi thì nên bồi bổ nhiều một chút, mập mạp nhìn mới đẹp. Bây giờ muội trông cũng đẹp rồi, nhưng ngày sau không có ta thì nên tự biết chăm sóc bản thân..."
Sau khi lải nhải nhiều thứ, hắn nở nụ cười yếu ớt như ngày xưa: "Đừng vì loại người như ta mà tức giận."
"Ta chưa từng chạm vào muội, chúng ta cùng lắm chỉ là thanh mai trúc mã, về sau muội nên tìm một nhà tốt mà gả vào."
Trì Linh thân là Hộ quốc Tướng quân, nhưng trượng phu lại là tội thần mưu phản. Yến Chiêu biết Trì Linh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy mâu thuẫn, cũng biết trong lòng nàng tự có quy củ của chính mình. Cho nên, Yến Chiêu dứt khoát thay Trì Linh rút kiếm ra khỏi vỏ, nắm chặt tay nàng đem kiếm kề lên cổ mình.
"Động thủ đi."
Nói xong, Yến Chiêu đứng trước mặt Trì Linh nhắm nghiền hai mắt. Hắn ngẩng cao đầu, phơi bày dáng vẻ yếu ớt nhất trước mặt Trì Linh.
Trì Linh luyện võ quanh năm nhưng lúc này tay lại run rẩy đến mức không cầm chắc kiếm. Yến Chiêu đợi một lúc lâu vẫn không thấy cảm giác đau đớn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, bên tai ngoại trừ tiếng gió thì chỉ có tiếng gió. Cuối cùng, sau một lúc lâu hắn mới nghe thấy một âm thanh khác.
Đó là âm thanh của kiếm rơi trên nền đất.
Nghe thấy tiếng kiếm rơi, Yến Chiêu nghi hoặc mở mắt.
Vừa mở mắt ra đã thấy Hộ quốc Tướng quân chưa bao giờ yếu thế đang khóc trước mặt hắn, nhưng nàng lại ngại mặt mũi của chính mình nên ngang bướng cắn chặt môi không muốn nước mắt chảy ra.
Từng giọt nước mắt rơi lã chã thấm ướt tay áo, Yến Chiêu thấy vậy thì hoảng hốt. Hắn luống cuống muốn giơ tay lau nước mắt cho Trì Linh, nhưng lại thấy bản thân chỗ nào cũng bẩn nên không nỡ chạm tới gương mặt trắng nõn của nàng.
Cuối cùng vẫn là lấy khăn tay từ trong túi Trì Linh, hắn cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt nàng, vụng về dỗ dành: "Linh Nhi, muội sao vậy, đừng khóc, đừng khóc mà..."
Không ngờ rằng càng dỗ, nước mắt Trì Linh càng rơi nhanh hơn.
Yến Chiêu luống cuống tay chân, liền tự mình nhặt kiếm trên đất: "Nếu muội không nỡ ra tay thì ta sẽ tự làm, đừng vì chuyện này mà khóc...Ta không để muội khó xử, ta tự mình làm ha..."
Trì Linh rốt cuộc lên tiếng, nức nở nói: "Ai cho huynh làm."
Yến Chiêu thật sự nghe lời Trì Linh đứng im tại chỗ. Trì Linh ngừng thút thít, nghẹn ngào nói: "Yến Chiêu, ta sẽ sắp xếp rồi đưa huynh ra khỏi cung."
"...Đưa ta ra khỏi cung?"
"Đúng." – Trì Linh nhỏ giọng, từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ: "Ta đã nói với Hoàng Thượng sẽ tự tay giết chết huynh, chỉ cần huynh uống thuốc này giả chết rồi phối hợp với ta là được."
Yến Chiêu sững sờ cầm hộp thuốc trong tay, trong lòng thấy khó hiểu: "Vì sao muội không giết ta?"
Rõ ràng đã có người trong lòng, nhưng lại vì một đạo thánh chỉ mà gả cho người mình không yêu, nàng cũng chưa từng có một chút oán hận. Nhiều năm qua, nàng chưa một lần làm trái ý của Hoàng Đế, vẫn luôn một lòng trông coi quốc gia này. Trì Linh có lẽ là vị trung thần duy nhất không bao giờ có ý đồ soán ngôi.
Một người như vậy...lại có thể dung túng, buông tha tội thần mưu phản sao?
Lông mi Yến Chiêu run rẩy: "Linh Nhi, muội từ trước đến nay chưa từng làm trái ý Hoàng Thượng."
"Phải." – Trì Linh rũ xuống tầm mắt: "Với thân phận nữ tướng quân Trì Linh, ta nhất định phải giết huynh. Nhưng với thân phận là phu nhân của huynh..."
Trì Linh hít sâu một hơi: "Ta không thể đả thương huynh dù chỉ là một cọng tóc."
"Yến Chiêu." – Trì Linh nhét hộp thuốc vào túi quần Yến Chiêu: "Đừng lại khiến ta thất vọng."
Biểu cảm của Trì Linh đều là lo lắng, Yến Chiêu cảm động, đáp: "Được."
Thấy thái độ của Yến Chiêu như vậy, Trì Linh thoáng thả lỏng, chủ động đề cập chuyện khác với Yến Chiêu: "Thế tử và Nhị điện hạ vẫn thường xuyên nhắc đến huynh, họ luôn nhớ đến quãng thời gian trước đây của chúng ta."
"Thế tử...cũng nhớ ta sao?" – Yến Chiêu nhớ tới hôm mưu phản từng rạch trúng cổ Kỳ Văn, ánh mắt ảm đạm: "Ta còn tưởng y đối với ta thất vọng đến cực điểm nên không muốn nhắc tới ta nữa. Ta đúng là nên chết không tử tế."
Trì Linh đáp: "Họ không thể bỏ qua cái chết của những cung nhân bị tàn sát mà tha thứ cho huynh, nhưng họ thật sự rất nhớ huynh."
"Vậy là tốt rồi..." – Yến Chiêu nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ. Cửa sổ ở nhà lao vừa cao vừa hẹp, chỉ cho phép một tia sáng le lói dù là ngày hay là đêm. Trùng hợp lúc này đối diện cửa sổ chính là mặt trăng, Yến Chiêu hơi sững sờ: "Ánh trăng đêm nay đẹp quá."
"Phải." – Trì Linh mệt mỏi ngẩng đầu: "Ánh trăng không vào được phòng giam, nhìn bên ngoài sẽ càng đẹp hơn."
Yến Chiêu tự giễu cười một tiếng, hỏi: "Từ nay về sau ta không còn cơ hội để gặp Thế tử nữa, đúng không?"
Trì Linh im lặng không trả lời.
"Vớt về một cái mạng xem như cũng tốt." – Yến Chiêu lại tiếp tục nói. Ánh trăng thuận theo khe hở len lỏi vào tựa như một thước vải dài. Yến Chiêu híp mắt vươn tay, giống như là muốn bắt lấy tia sáng ấy. Nhưng đến cùng vẫn là vô dụng, ánh trăng này không thuộc về hắn.
Yến Chiêu si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng cứ như vậy chiếu lên mặt hắn. Dưới ánh sáng yếu ớt ấy, Yến Chiêu mở ra hộp gỗ, lấy viên thuốc giả chết ngậm vào trong miệng.
Trên mặt hắn treo ý cười nhàn nhạt: "Ta đã gần chạm tới mặt trăng rồi, đáng tiếc trời lại sáng."
*
Cảnh Dương Cung
Kỳ Văn ngồi quỳ chân ở trên người Yến Dĩ Tuần, cần cổ trắng nõn cùng với phần ngực đều trải rộng nhiều vết chấm đỏ. Có vết to, có vết nhỏ, thậm chí bên cạnh còn có vài chỗ hơi xanh tím.
Những chuyện hỗn loạn kia coi như đã giải quyết xong, bao nỗi nhớ nhung đều tụ thành một cái ôm.
Khóe mắt Kỳ Văn còn vương nước mắt, gương mặt như nhuộm một mảng đỏ hồng. Không biết là do đau hay vì cái gì khác, chỉ nghe thấy từng tiếng rên rỉ vang lên, tràn ngập ái tình.
"Phu quân..." – Kỳ Văn hơi nheo mắt lại, y ngẩng cao đầu để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.
Một tiếng 'phu quân' này cùng với vẻ mặt dễ khiến người ta xao động của Kỳ Văn khiến mọi giác quan của Yến Dĩ Tuần bị kích thích rất lớn, hô hấp của hắn nặng nề hơn mấy phần, động tác chưa từng ngừng lại.
Ngoài cửa sổ, vài tia nắng ấm hiếm hoi của trời mùa đông xuyên qua khe cửa, chiếu lên thân thể đang kề sát nhau của hai người. Giống như ánh trăng đêm qua, chút ánh nắng này dường như quét sạch đi bầu không khí âm u, nặng nề trong hoàng cung.
Một lần tình cờ thuyền đụng vào đá ngầm đã tạo nên từng đợt sóng vỗ trắng xóa cả bầu trời, lúc rung, lúc lật. Nhưng, dù có sóng to gió lớn đến mấy, rồi cũng sẽ đến lúc cập bờ.
Kỳ Văn nghiêng người nằm nghỉ trong vòng tay của Yến Dĩ Tuần, chủ động bắt chuyện: "Trì tướng quân nói...Nàng muốn tự tay xử tử Vinh Vương và Tề Vương."
Yến Dĩ Tuần nghe thấy vậy thì tay thoáng sựng lại, một lát sau mới nắm lấy bàn tay của Kỳ Văn. Dù biết mưu phản là tội chết, sớm muộn gì cũng có kết cục này nhưng hai người vẫn cảm thấy nặng nề. Hai người im lặng một lúc lâu, Yến Dĩ Tuần xoa nhẹ vành tai hồng nhạt của Kỳ Văn: "Ngày mai chúng ta đi thăm phụ hoàng một chút đi."
"Được."
Sau khi hai người trao đổi một phen, đại khái là sắp xếp lịch trình mấy ngày tới cho thỏa đáng, Yến Dĩ Tuần ghé đến bên tai Kỳ Văn nhỏ giọng nói: "Cho nên bây giờ...chúng ta tiếp tục."
Tay của hắn vòng qua eo của Kỳ Văn: "Văn Nhi, gọi phu quân đi."