Đêm đến, Kỳ Văn hoàn toàn nằm liệt trên giường, tùy ý để Yến Dĩ Tuần ở bên cạnh hầu hạ. Mặt y đen xì, rõ ràng Yến Dĩ Tuần mới là người bị thương, sao bây giờ lại là y yếu ớt nằm đây.
Y từng nghĩ Yến Dĩ Tuần là chính nhân quân tử, là một tờ giấy trắng. Kết quả...
Kỳ Văn liếc xéo nhìn cái hộp tròn trong tay Yến Dĩ Tuần, đó là hộp cao dược giúp giảm sưng và loại bỏ ứ máu mà trước kia tỷ tỷ Kỳ Ngôn của Kỳ Văn đặc biệt yêu cầu cho y. Thật sự ứng với những gì Kỳ Ngôn nói, về sau sẽ cần dùng.
Kỳ Văn nằm thẳng người, miễn cưỡng để Yến Dĩ Tuần bôi thuốc cho mình. Quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy sức lực, không biết thương tiếc cho người ta chút nào. Kỳ Văn oán thầm.
Trái ngược với Kỳ Văn, tâm tình của Yến Dĩ Tuần vô cùng tốt, lúc bôi thuốc khóe miệng hắn không lúc nào ngừng cười. Sau khi bôi thuốc xong, Yến Dĩ Tuần lại muốn gần gũi với Kỳ Văn, liền bị Kỳ Văn đánh một cái: "Ngươi đừng đụng ta."
Yến Dĩ Tuần muốn lại gần dính lấy y, bị Kỳ Văn 'đóng cửa đuổi khách' mấy lần thì thông minh hơn một chút, chuyển chủ đề nói: "Lục Diên nói ngày thành hôn của Yến Chiêu và Trì Linh đã được định."
"Ngày thành hôn đã được định..." - Kỳ Văn bất giác lặp lại: "Khi nào?"
"Ngày hai mươi mốt tháng mười một."
Kỳ Văn nhắm mắt tính ngày, chỉ còn hai tháng: "Sắp rồi."
Chờ sau đại hôn của Yến Chiêu và Trì Linh cũng là thời điểm Nguyên Đức Đế tỏ rõ thái độ. Có lẽ đây cũng là kế hoãn binh của Nguyên Đức Đế khi muốn sau đại hôn mới giải quyết. Tuy nhiên, khoảng thời gian này quả thực đủ để Nguyên Đức Đế suy nghĩ kỹ về chuyện này.
"Ngày mai ta muốn xuất cung một chuyến." - Yến Dĩ Tuần xoa xoa eo của Kỳ Văn, ngón tay thon dài của hắn gần như ôm trọn phần eo của y.
Tay của Yến Dĩ Tuần không nặng không nhẹ đặt ở trên eo, lúc đầu Kỳ Văn còn thấy ngứa ngáy không quen, nhưng không ngờ kỹ thuật tay của Yến Dĩ Tuần lại rất chuyên nghiệp. Cảm giác đau nhức ở eo từ từ rút đi, y thấy thoải mái nên khẽ khép mắt lại: "Sao đột nhiên lại muốn xuất cung?"
"Xuất cung tìm Trì Linh một chuyến."
Thủ pháp của Yến Dĩ Tuần rất điêu luyện, có hắn xoa bóp làm cho Kỳ Văn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hơn nữa hôm nay y cũng vận động hơi quá sức, sau khi tắm xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỉ trong chốc lát mí mắt Kỳ Văn đã nặng trĩu.
Giọng nói của Kỳ Văn hơi ngái ngủ, y híp mắt lơ mơ trả lời: "Ưm, biết rồi."
Không ngờ Yến Dĩ Tuần lại dùng sức, hắn xoa xoa rồi bóp eo Kỳ Văn một cái, lặp lại: "Ngày mai ta sẽ xuất cung đi gặp Trì Linh."
"Oái!"
Cái nhéo này lập tức xua đi cơn buồn ngủ của Kỳ Văn. Kỳ Văn chợt tỉnh, y đánh mấy cái vào đống móng vuốt đang đặt trên eo của mình: "Sao lại nhéo ta!"
Kỳ Văn thật sự không hiểu, thầm nghĩ mình đâu có lãng tai, Yến Dĩ Tuần cần gì phải lặp lại. Chẳng lẽ Yến Dĩ Tuần mới là người bị lãng tai? Thế là Kỳ Văn tăng âm lượng lặp lại lần nữa, còn đặc biệt nói chậm lại: "Ta biết rồi -- Ngày mai ngươi sẽ đi gặp Trì tướng quân."
Yến Dĩ Tuần thầm mắng Kỳ Văn đầu gỗ, còn phải phiền người ta chỉ ra chỗ trọng điểm: "Ngày mai ta sẽ một mình đi gặp Trì Linh."
"Ta, một mình, đi gặp, Trì Linh!"
Vẻ mặt Yến Dĩ Tuần vô cùng bất bình, người không biết còn tưởng Kỳ Văn đang khi dễ hắn: "Phu quân của ngươi đi chung với một cô nương còn chưa xuất giá, vậy mà ngươi chỉ nói 'Biết rồi'!"
Thì ra là vì chuyện này, Kỳ Văn mở to mắt.
Mặc dù từng nghe thấy tin đồn Trì Linh mến mộ Yến Dĩ Tuần nhiều năm, nhưng nếu Yến Dĩ Tuần đã nói thẳng cho y biết hắn ra ngoài tìm Trì Linh, vậy hai người bọn họ chắc chắc sẽ không có chuyện gì mập mờ. Hơn nữa, kể từ khi thành hôn đến nay, Trì Linh vẫn luôn biết ý giữ thái độ xa cách với Yến Dĩ Tuần.
Kỳ Văn căn bản không để chuyện này trong lòng, xoay người tiếp tục ôm ấp: "Vậy giữa ngươi và Trì tướng quân sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Yến Dĩ Tuần không hề do dự giây nào, đáp lại: "Đương nhiên là không."
"Vậy không phải là xong rồi sao?" - Kỳ Văn vui vẻ, nửa người chồm lên ôm lấy cổ Yến Dĩ Tuần, chóp mũi y chạm đến chóp mũi của hắn. Đầu mũi chạm nhau, Kỳ Văn nhướng mắt nhìn thẳng Yến Dĩ Tuần: "Chỉ cần ngươi nói không, ta liền tin ngươi."
Hai người vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn vương lại mùi hương thoang thoảng. Kỳ Văn lại đang trần, như, nhộng, lúc này hô hấp ấm áp rơi trên chóp mũi, Yến Dĩ Tuần sao có thể nhịn được.
Kỳ Văn phát giác Yến Dĩ Tuần có phản ứng, khóe môi y không khỏi cong lên. Yến Dĩ Tuần có phản ứng với mình làm cho y có cảm giác thành tựu rất lớn. Thế là y bạo dạn hơn, trực tiếp quỳ chân ngồi xuống. Năm ngón tay tinh tế lướt qua lồng ngực của Yến Dĩ Tuần, đầu ngón tay tinh nghịch vẽ vẽ mấy vòng tròn trên người hắn.
Ánh mắt Yến Dĩ Tuần hơi tối lại, nhắc nhở y: "Ngươi vừa mới thoa cao dược xong."
"Đúng rồi, ta vừa mới thoa cao dược xong." - Kỳ Văn chính là cố ý chọn lúc này để câu dẫn Yến Dĩ Tuần.
Vừa thoa xong cao dược nên Yến Dĩ Tuần sẽ không nỡ ra tay với y, nếu không Kỳ Văn còn lâu mới dám làm ra hành động như này. Môi mỏng của Kỳ Văn ngậm lấy vành tai của Yến Dĩ Tuần, đầu ngón tay quấn lấy tóc đen của hắn, rồi ghé đến bên tai.
"Điện hạ, ta nên làm gì bây giờ?"
Hơi thở của y phả lên vành tai hắn khiến hô hấp của Yến Dĩ Tuần nặng nề hơn mấy phần. Hắn liếc nhìn Kỳ Văn một chút, đặt tay lên eo Kỳ Văn xoa xoa, mang theo chút ý định cảnh báo: "Eo không đau sao?"
"Đau." - Kỳ Văn móc lấy một lọn tóc của Yến Dĩ Tuần, rồi quấn từng vòng từng vòng vào đầu ngón tay, cố ý lặp lại: "Vừa thoa cao dược xong, ta cảm thấy không thoải mái lắm."
Đầu lưỡi Kỳ Văn hơi liếm vành tai Yến Dĩ Tuần: "Điện hạ, đã khuya rồi đó."
Môi ngậm lấy tai như được bôi mỡ, Yến Dĩ Tuần hơi nuốt nước miếng một cái, hỏi ngược lại: "Khuya rồi thì sao?"
Kỳ Văn nhỏ giọng cười: "Đêm khuya rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi."
"Nghỉ ngơi?" - Yến Dĩ Tuần nhướng mày.
Kỳ Văn cười đáp: "Đúng đó."
Không ngờ ngay giây tiếp theo, cả người Kỳ Văn đều ngã ra giường, sau đó tầm mắt bị người khác chặn lại.
"Yến Dĩ Tuần, ngươi..." - Kỳ Văn còn chưa kịp nói xong, những lời còn lại đều bị chặn ở họng, môi của y bị một bờ môi khác mềm mại phủ lên. Cảm nhận được bàn tay của Yến Dĩ Tuần không an phận, bắt đầu di chuyển lung tung, Kỳ Văn thầm nghĩ không ổn.
Mãi đến khi tìm được khoảng trống để thở, Kỳ Văn hung hăng cắn vào vai Yến Dĩ Tuần một cái: "Ta vừa mới bôi cao dược!"
Kỳ Văn nghe thấy Yến Dĩ Tuần hừ một tiếng: "Lát nữa bôi lại là được."
*
Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Tề Vương đại hôn.
Nhà gái là Hộ quốc Đại tướng quân, nhà trai là người sáng giá có khả năng tranh vị, bách tính ở Cảnh Thành không một ai không đến xem, phố xá bị vây chật kín. Đội ngũ đón dâu rất dài, đi đằng trước chính là Yến Chiêu mặc một thân áo xanh đỏ đang cưỡi tuấn mã.
Ở sạp hàng bánh nướng bên cạnh có mấy vị thò đầu ra nhìn, nghị luận ầm ĩ.
Tề Vương cưới nữ tướng quân, thật sự đáng vui mừng!
Khách nhân thả hai đồng tiền lên bàn, cười khà khà bàn luận với ông chủ bán bánh nướng: "Nghe nói Vinh Vương điện hạ mặc dù cưới Vương phi nhưng hiện tại dưới gối vẫn chưa có đứa con nào. Nếu sau này nữ tướng quân sinh cho Tề Vương một nhóc kháu khỉnh mập mạp, vậy vị trí Thái tử của Tề Vương chẳng phải càng được củng cố sao?"
"Ôi! Ngài nói nhỏ chút đi!"
Ông chủ đang muốn nhặt mấy đồng tiền trên bàn, nghe thấy khách nhân nói lời này thì bị dọa đến hồn phách đều bay hết, vội vàng chặn miệng khách nhân lại: "Loại chuyện này sao có thể thảo luận ở ngoài, không cẩn thận bị những quý nhân kia nghe thấy liền rơi đầu đấy!"
Khách nhân tự biết mình lỡ lời, vội che miệng ngó trái ngó phải, thấy những người xung quanh không có ai để ý đến hắn thì mới hơi yên tâm.
Hắn hạ giọng tiếp tục nói: "Lại nói dáng dấp của Tề Vương thật anh tuấn ha! Cảm giác không thua kém Tiểu thế tử của Kỳ hầu phủ chút nào!"
"Chắc chắn rồi! Nhưng ngươi đâu có biết mẫu phi của Tề Vương..."
Nói được nửa câu, ông chủ bán bánh nướng hơi hạ giọng xuống: "Ngươi không biết đấy thôi, mẫu phi của Tề Vương lúc đó là nhã kỹ danh chấn một thời, nhưng lại bị Hoàng Thượng cưỡng ép mang về cung! Khi đó nhã kỹ đã có người trong lòng, vào thời điểm bỏ trốn thì bị mang vào trong cung!"
"Ôi." - Vị khách kinh ngạc: "Vậy là xuất thân không cao quý, vị trí Thái tử cũng dễ lung lay rồi!"
"Đúng vậy. Cũng không biết Hoàng Thượng có suy nghĩ gì mà lại muốn gả nữ tướng quân cho Tề Vương. E là dù có cưới được nữ tướng quân, vị trí Thái tử cũng không rơi xuống đầu Tề Vương đâu!"
Chuyện trong hoàng thất biết càng nhiều càng bất lợi, khách nhân không dám tiếp tục nghị luận nữa. Hắn sợ có người nghe bọn hắn nghị luận nên chỉ vào bánh nướng đổi chủ đề: "Mau bọc lại cho ta."
Ông chủ bánh nướng cũng cẩn thận không nói nữa: "Được được!"
Xe ngựa vây quanh Tề Vương phủ, Yến Chiêu đỡ Trì Linh xuống xe ngựa. Lúc vượt qua chậu than đi vào trong phủ, hai người đều an phận phối hợp nhau.
Kỳ Văn ở một bên chỉ im lặng ngước nhìn, đối với người ngoài Yến Dĩ Tuần vẫn còn bị thương nặng nên hắn tất nhiên không có mặt ở đây.
Thấy hai người kia đã bái thiên địa, Kỳ Văn mới cáo từ muốn trở về chăm sóc cho Yến Dĩ Tuần, rời đi trước một bước.
Khi trở lại Cảnh Dương Cung cũng là lúc trăng treo trên ngọn cây.
Yến Dĩ Tuần ở trong phòng chờ y đã lâu, thấy Kỳ Văn về thì vui mừng: "Về rồi à?"
Kỳ Văn đã đứng cả ngày, có hơi mệt mỏi: "Ta về rồi."
Yến Dĩ Tuần thân mật xoa bóp bả vai và cổ cho Kỳ Văn, ngữ khí ôn hòa: "Ta kêu Ngưỡng Thu chuẩn bị nước nóng, ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Kỳ Văn đấm đấm bả vai của mình rồi gật đầu. Đang muốn đi đến phòng tắm thì lại nghe thấy tiếng động sột soạt ở bên ngoài.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt căng thẳng.
Ai lại đến Cảnh Dương Cung lúc nửa đêm thế này?
Hai người nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ nghe thấy giọng nói của Yến Chiêu truyền đến: "Kỳ tiểu thế tử --"
Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần sửng sốt, Kỳ Văn kịp phản ứng trước, đẩy Yến Dĩ Tuần lên giường: "Ngươi về giường nằm trước đi."
Yến Dĩ Tuần nhíu mày, thuận theo lực đẩy của Kỳ Văn đi đến bên giường, nhưng lực chú ý đều đặt ở bên ngoài.
Sau khi đắp chăn bông cho Yến Dĩ Tuần, Kỳ Văn bước ra mở cửa, rồi thuận tay đóng cửa luôn lại: "Ngươi lại leo tường vào sao..."
Trong sân, Yến Chiêu hai tay nắm lấy vạt áo cưới xanh đỏ không để cho nó kéo lê trên đất, thấy Kỳ Văn đoán trúng thì cười cười: "Thế tử, ngươi vẫn chưa ngủ phải không?"
Kỳ Văn không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Lúc này ngươi nên ở cùng Trì tướng quân tại Tề Vương Phủ mới phải, sao lại đến Cảnh Dương Cung làm gì?"
"Ta thừa dịp khách nhân rót rượu để chạy tới đây, chút nữa vẫn phải quay về chỗ đó." - Yến Chiêu vẫn luôn duy trì nụ cười tí tửng thường ngày: "Ta nghe nói Thế tử hồi cung sớm, nên mới tranh thủ thời gian tìm lý do theo ngươi chạy đến đây."
"Vì sao muốn đi theo ta?"
Yến Chiêu khoanh tay, tựa vào cây cột bên cạnh cười nói: "Qua đêm nay ta đã chính thức là người có thê thiếp, nhưng ta thực sự chưa quen với thân phận này lắm, muốn nhân cơ hội tối nay tiêu sái một lần."