Môi Kỳ Văn mềm mại, hôn loạn xạ khắp nơi, có lúc như đang nũng nịu, cào cho trái tim người ta ngứa ngáy. Nụ hôn lộn xộn lướt qua như vậy sao Yến Dĩ Tuần có thể cam tâm.
Yến Dĩ Tuần nghe thấy giọng nói của Kỳ Văn gần trong gang tấc, y nói: "Yến Dĩ Tuần, ta cũng thích ngươi, rất rất thích ngươi."
"Cho nên, trước khi hoàn thành lễ Chu Công, chúng ta làm những cái khác trước đã nhé."
Y nói xong thì hôn nhẹ xuống. Kỳ Văn hôn giống như gà mổ thóc vậy, liên tục hôn xuống lung tung đủ chỗ, không có chút kỹ thuật nông sâu nào cả.
Thấy Kỳ Văn chủ động lấy lòng mình, khóe miệng Yến Dĩ Tuần không khỏi nhếch lên, đáy mắt hắn cuồn cuộn sóng ngầm mãnh liệt. Yến Dĩ Tuần vươn tay hơi ấn đầu Kỳ Văn xuống, luồn ngón tay qua từng sợi tóc đen như mực của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê khóe tai của y.
Những lời mà Yến Thanh Việt nói hôm nay đều lọt vào tai Yến Dĩ Tuần không sót một chữ nào, nhất là khi Yến Thanh Việt nói hắn chưa dạy dỗ Kỳ Văn đàng hoàng. Yến Dĩ Tuần trong lòng thầm hờn dỗi, hôm nay hắn nhất định phải dạy Kỳ Văn biết nên hôn một người như thế nào, hôn sâu là như thế nào.
......
Nụ hôn triền miên kéo dài, môi hai người đều trở nên đỏ chót, còn có chút sưng lên. Vừa rồi hôn mãnh liệt bao nhiêu, bây giờ liền ngượng ngùng bấy nhiêu.
Có lẽ vì đang ở trước mặt người mình thích nên Kỳ Văn ngồi vô cùng ngay ngắn, tư thế còn nghiêm trang hơn khi ngồi ở học viện. Đây không phải ngày đầu tiên Yến Dĩ Tuần quen biết Kỳ Văn, thấy y như vậy thì có chút hứng thú quan sát y từ trên xuống dưới.
Rõ ràng có thể thấy trong khoảng thời gian hắn hôn mê, Kỳ Văn gầy đi không ít. Yến Dĩ Tuần khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng, vươn tay móc lấy đầu ngón tay của Kỳ Văn.
Cảm nhận được các khớp xương rõ ràng đang chạm tới mình, sự chú ý của Kỳ Văn đều rơi xuống tay, y lập tức nắm lại thật chặt. Kỳ Văn cuối cùng cũng nắm được hắn, y một chút cũng không muốn buông ra.
Nghĩ tới chuyện suýt chút nữa là vĩnh viễn mất đi Yến Dĩ Tuần, Kỳ Văn liền cảm thấy sợ hãi. May mắn là y vẫn nắm lại được, Kỳ Văn cảm thấy rất may mắn.
Yến Dĩ Tuần nhìn gương mặt nghiêm túc của Kỳ Văn, lại nhớ tới bộ dạng không mấy đứng đắn của y lúc trước, so sánh ra quả thật như hai người khác nhau.
Không biết hiện tại y còn dám tùy tiện gọi hắn là phu quân không.
Kỳ Văn tưởng rằng Yến Dĩ Tuần đang cười cái miệng sưng như lạp xưởng của mình, lập tức cảm thấy không tự nhiên. Sau khi xác định được tâm ý, ai mà chẳng muốn đối phương thấy được mặt đẹp nhất của mình.
Kỳ Văn giơ tay che miệng: "Ngươi cười cái gì?"
Yến Dĩ Tuần cong đôi ngươi thành hình bán nguyệt: "Cười ngươi ngốc."
Bờ môi của Yến Dĩ Tuần khá mỏng, những lúc không cười sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh lùng bạc tình, nhưng khi cười lên lại có cảm giác như tuyết tan xuân tới.
Kỳ Văn tròn mắt nhìn hắn, y nhịn không được mà xích lại gần hôn tiếp. Chờ hai người hôn nhau đủ không biết đã qua bao lâu.
Bầu không khí càng lúc càng nóng lên khiến Kỳ Văn cảm thấy vô cùng nóng bức, tóc tai rũ xuống dính vào cổ thật sự rất khó chịu. Thế là y giơ tay nhẹ vén tóc mình lên, vén cả phần tóc trước trán.
Tóc vừa được vén gọn lên thì vết bầm tím trên trán khi đi cầu phúc trên chùa Tây Thiện đập vào mắt Yến Dĩ Tuần. Mặc dù vết bầm đã bớt ứ máu nhưng vẫn hiện ra rất rõ ràng, có thể thấy trước đó rốt cuộc bầm nặng tới mức nào.
Yến Dĩ Tuần cho rằng trong lúc mình hôn mê có người gây khó dễ với Kỳ Văn, lo lắng hỏi: "Trán ngươi sao lại bầm một vết to như vậy?"
Trán? Kỳ Văn giơ tay ấn nhẹ, chỉ khi cảm nhận được cơn đau Kỳ Văn mới nhớ đến vết bầm trên trán.
Yến Dĩ Tuần nheo mắt đầy hung ác: "Lúc ta hôn mê, có người đã ra tay với ngươi?"
"Không phải, không phải." - Kỳ Văn vội lắc đầu phủ nhận, y kể lại chuyện mình đến chùa Tây Thiện cầu phúc cho Yến Dĩ Tuần ngày hôm đó.
Yến Dĩ Tuần nghe xong thì đáy lòng cảm thấy ấm áp, lại đau lòng sờ thử vết bầm tím trên trán Kỳ Văn. Một người đáng quý như vậy, lại nguyện ý vì hắn leo ba ngàn bậc thang, mỗi bậc đều dập đầu một cái. Làn da trắng trẻo như vậy, lại xuất hiện vết máu bầm lớn như thế.
Không biết vết bầm tím này bao giờ mới tan hết. Yến Dĩ Tuần đau lòng, vuốt nhẹ tay của Kỳ Văn.
Hai người đang muốn tiếp tục sờ xuống dưới, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Vang lên cùng tiếng gõ cửa là giọng nói của An Phong Trúc: "Thế tử, là ta. Ta có thể vào không?"
Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần đều sững sờ. An Phong Trúc đột nhiên tới đây làm gì?
Lúc này bên ngoài đã chạng vạng tối, cũng sắp vào khuya rồi. Bình thường An Phong Trúc rất hiếm khi tới Cảnh Dương Cung bái phỏng, càng không cần nói đến thời gian muộn như này. Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần liếc nhìn nhau, Yến Dĩ Tuần thấp giọng nói: "Tạm thời đừng để những người khác biết ta đã tỉnh."
Kỳ Văn hơi hé môi, nói "được".
Thấy người trong phòng một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, An Phong Trúc lại gõ cửa lần hai: "Thế tử?"
Yến Dĩ Tuần nhìn thoáng qua cửa, lúc này mới giương cằm nói: "Ra mở cửa đi."
Kỳ Văn gật đầu, y phục và tóc tai đều trở nên xốc xếch sau nụ hôn khi nãy nên y tranh thủ sửa soạn lại một chút, sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Hôm nay An Phong Trúc vẫn mặc một bộ y phục trắng xóa, khi thấy Kỳ Văn ra mở cửa thì cười nhẹ, lên tiếng chào hỏi: "Thế tử, lâu rồi không gặp."
Đúng là lâu rồi không gặp. Kể từ lần An Phong Trúc đặc biệt đến Cảnh Dương Cung rồi đối xử thiên vị với Kỳ Văn, Kỳ Văn sau đó phải đi Hoài Bắc đâu chỉ vài ngày, sau khi trở về lại luôn ở cạnh chăm sóc cho vết thương của Yến Dĩ Tuần. Tính đi tính lại cũng đã hơn nửa năm không gặp.
Kỳ Văn mỉm cười, ra dấu mời hắn vào phòng: "An thiếu sư, mời."
An Phong Trúc khẽ gật đầu rồi bước qua cánh cửa.
Kỳ Văn rót cho An Phong Trúc một chén trà, An Phong Trúc nhận chén trà rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó lại nói: "Thế tử, ngươi gầy đi nhiều rồi."
Chuyện Yến Dĩ Tuần bị thương đã truyền khắp hoàng cung, chỉ không biết nghiêm trọng đến mức nào. Mặc dù người trong cung không bàn tán chuyện đó ở ngoài sáng, nhưng về cơ bản bọn họ vẫn ngầm biết với nhau.
Kỳ Văn không giấu diếm chuyện này với An Phong Trúc, một bên vừa pha trà vừa trả lời: "Tình hình dịch bệnh ở Hoài Bắc nghiêm trọng nên phải ở lại đó khá lâu, lại thêm tình hình của Nhị điện hạ rất tệ, ngày nào cũng lo lắng cho nên gầy đi là đúng rồi."
Sau khi trả lời đại khái cho An Phong Trúc nghe, Kỳ Văn cũng không nghĩ đến chuyện hàn huyên, trực tiếp hỏi hắn: "An thiếu sư ngày thường luôn ở học viện chiếu cố việc học tập của mọi người, sao hôm nay lại đột nhiên đến Cảnh Dương Cung bái phỏng?"
"Không phải đột nhiên." - An Phong Trúc đặt chén trà trong tay xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Ta có chuyện muốn nói với Thế tử."
An Phong Trúc bình thường không phải người thích chuyện bé xé ra to. Nếu hắn nói có chuyện, nhất định là thật sự có chuyện. Thấy nét mặt của An Phong Trúc không đúng lắm, trong lòng Kỳ Văn bỗng siết lại nhưng mặt ngoài vẫn làm như không có chuyện gì, tiếp tục pha trà: "Có chuyện gì?"
An Phong Trúc vuốt dọc miệng chén, chậm rãi kể lại: "Hôm nay lúc tảo triều, có người lại gia nhập vào đảng của Vinh Vương điện hạ."
Tay pha trà của Kỳ Văn khẽ run một cái: "Vậy thì có liên quan gì?"
"Chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt vãnh, tầm thường. Như quả dưa thối mà thôi, thối rồi thì kệ nó đi, cần gì phải nói đi nói lại nhiều lần."
Yến Thanh Việt làm nhiều chuyện quái đản thành quen, có người dám không hùa theo mới là lạ, Kỳ Văn cũng không thấy bất ngờ.
Nhưng chẳng lẽ Hoàng Thượng lại ngầm đồng ý?
Kỳ Văn kìm lại sắc mặt, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục hỏi thăm: "Vậy Hoàng Thượng có phản ứng gì?"
"Hoàng Thượng không kinh ngạc lắm, ngược lại còn giận dữ mắng Vinh Vương điện hạ một trận." - An Phong Trúc nhè nhẹ thổi trà: "Không biết tại sao nhưng ta cảm thấy Hoàng Thượng gần đây đặc biệt nghiêm khắc với Vinh Vương điện hạ."
Cũng không bất ngờ.......
Kỳ Văn cảm thấy yên tâm, Yến Dĩ Tuần bị thương rốt cuộc cũng khiến Hoàng Thượng hạ quyết tâm. Đây xem như là chuyện tốt, ít nhất cũng không một mực bao che cho hắn nữa.
"Chỉ có điều....."
Kỳ Văn còn chưa kịp thu lại ý cười thì nghe An Phong Trúc hắng cổ họng, lời nói xoay chuyển: "Hôm nay Tề Vương điện hạ cũng đứng về phía Vinh Vương điện hạ."
Yến Chiêu? Đứng về phía Yến Thanh Việt? Làm sao có thể!
Kỳ Văn không tin, hỏi lại: "An thiếu sư nói Ngũ điện hạ thay Vinh Vương điện hạ nói chuyện?"
An Phong Trúc xác nhận: "Phải, Tề Vương thậm chí còn vì Vinh Vương điện hạ mà làm trái ý Hoàng Thượng."
Kỳ Văn kinh ngạc, trong lúc nhất lời không nói nên lời. Yến Chiêu với Yến Thanh Việt từ trước đến nay không hợp nhau, tại sao đột nhiên lại nói giúp cho Yến Thanh Việt, còn bất chấp chống đối lại Hoàng Thượng?
Yến Chiêu đang nghĩ gì vậy?
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Kỳ Văn bỗng bình tĩnh lại.
Những gì nghe được hôm nay đều là lời nói một phía của An Phong Trúc. Yến Dĩ Tuần và mình đều không vào triều, chỉ dựa vào dăm ba câu của An Phong Trúc thì không thể tưởng tượng hết cảnh tượng lúc đó. An Phong Trúc cũng không thân quen gì với y, hôm nay đột nhiên đến bái phỏng Cảnh Dương Cung cũng rất kỳ lạ, còn đặc biệt nói cho mình biết những chuyện phát sinh trong triều.
Quan trọng hơn là còn nhắc đến chuyện Yến Chiêu đứng về phía Yến Thanh Việt, xem ra hôm nay hắn đến Cảnh Dương cung là để nói cho mình biết thái độ của Yến Chiêu.
Lời nói của An Phong Trúc có thực sự đáng tin không?
Cũng khá đáng tin. Nếu là nói dối, chỉ cần nghe ngóng một chút liền sẽ bị lật tẩy. Huống hồ, không có xung đột lợi ích, An Phong Trúc không cần phải châm ngòi ly gián.
Nhưng mục đích của An Phong Trúc là gì, chỉ vì có lòng tốt thôi sao?
Thật kỳ lạ.
So với An Phong Trúc mới vài lần gặp gỡ, Kỳ Văn chọn tin tưởng Yến Chiêu ngày ngày làm bạn với y hơn. Nghĩ như vậy, Kỳ Văn lập tức đối với An Phong Trúc xa cách không ít, y nhàn nhạt đáp lại: "Ngũ điện hạ xem trọng tình thân, hành xử như vậy cũng là bình thường. An thiếu sư không cần lo lắng."
An Phong Trúc tinh tường nhận ra thái độ lạnh nhạt của Kỳ Văn, hắn không những không buồn, ngược lại là trầm thấp thở dài.
"Ta biết Thế tử và Tề vương điện hạ giao tình rất tốt, ta nói thẳng thừng như vậy ngươi không tin cũng là bình thường. Ta vốn không muốn nói chuyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, ta vẫn quyết định nói cho Thế tử biết."
An Phong Trúc cũng không định giấu diếm Kỳ Văn: "Ta với Thế tử là người quen cũ, Thế tử từng cứu ta một mạng. Ơn cứu mạng này, An Phong Trúc ta luôn khắc ghi trong lòng, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngươi."
Kỳ Văn kinh ngạc: "Ta từng cứu ngươi một mạng?"
"Phải." - An Phong Trúc cười yếu ớt: "Nếu Thế tử không nhớ cũng không sao."
"Thế tử chỉ cần biết, sau này bất luận có ra sao, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ đứng về phía Thế tử."
"Ta hy vọng Thế tử sau này có thể luôn bình an, vui vẻ, sẽ không có bất kỳ ai uy hiếp được Thế tử."