Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 16: 16: Bổn Vương Và Nhị Hoàng Tử Phi Quan Hệ Rất Tốt





"Làm sao ngươi biết ta với Nhị hoàng tử quan hệ không tốt, chẳng lẽ ngươi trốn dưới giường của bọn ta?" – Kỳ Văn giả bộ đắc ý: "Ồ, chẳng trách, tối hôm qua ta còn tưởng là chuột."
Nam tử áo trắng lần nữa cứng họng: "Ngươi!"
Những người xung quanh không nhịn được cười.
Yến Dĩ Tuần vẫn bất động thanh sắc, chỉ hơi ngước mắt lên.
"Ta không dùng tư cách Nhị hoàng tử phi để nói chuyện với ngươi." – Kỳ Văn không muốn thất lễ với hắn, quay mặt nhìn thẳng nam tử áo trắng: "Ta lấy thân phận đích thế tử của Kỳ hầu phủ để nói những lời này."
"Vì ta là nam tử, nên càng phải tôn trọng nữ tử, càng nên thừa nhận Trì tướng quân quả thật mạnh hơn chúng ta."
"Ngươi không dám thừa nhận người khác mạnh hơn mình sao?"
Bạch y nam tử im lặng, những người còn lại thì nhìn nhau.
Rất rõ ràng, những lời nói này không dễ thuyết phục bọn họ như thế, những người phản đối vẫn sẽ như cũ phản đối.
Cảnh tượng bế tắc một hồi thì có một tiếng cười phá tan bầu không khí im lặng: "Ta nghĩ thế tử nói rất đúng."
Âm thanh phát ra là từ Yến Chiêu đang đứng trong góc.
Hoàng tử lẽ ra không nên dính vào chuyện này, Kỳ Văn có chút kinh ngạc nhìn về phía Yến Chiêu.
Yến Chiêu nghiêng đầu, khóe miệng nhẹ nở nụ cười với Kỳ Văn.
Một khi Yến Chiêu đã nhúng tay vào, mọi chuyện liền trở nên khác hẳn.
Đại hoàng tử Yến Thanh Việt và Ngũ hoàng tử Yến Chiêu là lựa chọn sáng giá cho ngôi vị Thái tử, mà hai người từ nhỏ đã không ưa nhau, người có đầu óc sáng suốt từ lâu đã chọn cho mình phe phái.

Ban đầu nó chỉ là cãi vả giữa nam tử mặc bạch y và nữ tử khoác hồng y, nhưng sau khi Yến Chiêu lên tiếng thì nó đã biến thành cuộc tranh luận giữa nhiều người hơn, và nhiều trong số họ tỏ ra đồng tình với hắc y nam tử.

Mà những người đồng tình với nam tử áo đen vừa khéo là đang tôn sùng Đại hoàng tử Yến Thanh Việt.
[Hắc y nam tử là Đại hoàng tử, thấy Yến Chiêu nói giúp Kỳ Văn, nghĩa là đang nói giúp cho bên nữ, mấy người kia nghĩ Đại hoàng tử sẽ đối nghịch với Yến Chiêu nên tỏ ra mình đồng tình với Đại hoàng tử (áo đen) chứ không phải muốn bênh áo trắng á]
Trong khi bọn họ đang nhìn Yến Thanh Việt với ánh mắt mong chờ như thể giành được công lao, Yến Thanh Việt lại chỉ ngáp dài rồi mệt mỏi nói: "Bổn vương cũng đồng ý với Kỳ tiểu thế tử."
Nghe thấy vậy tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ngay cả Yến Chiêu cũng ngẩn ra một lúc, kinh ngạc nhìn Yến Thanh Việt.
"Thật kỳ lạ, hiếm khi thấy huynh nói được tiếng người nha." – Cái miệng hỏng của Yến Chiêu khi nói chuyện còn ghê gớm hơn Kỳ Văn nhiều: "Nếu không phải thấy huynh sống chết ôm cây quạt rách đó, ta còn tưởng huynh bị người ta đoạt xá nữa đó."
Mọi người đều biết Yến Chiêu và Yến Dĩ Tuần có quan hệ rất tốt, nên việc Yến Chiêu nghiêng về phía Nhị hoàng tử phi là điều dễ hiểu, nhưng ngay cả Yến Thanh Việt cũng muốn nghiêng về phía Kỳ Văn.
Rốt cuộc Kỳ Văn có năng lực gì.
Hai người đối địch nhau giờ lại đứng cùng một chiến tuyến, tất cả mọi người ở đây nhất thời không dám lên tiếng.
Nói không chừng một trong hai người sẽ là Hoàng đế tương lai, làm trái ý hai người họ chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Yến Thanh Việt liếc nhìn Yến Chiêu: "Bổn vương và Nhị hoàng tử phi quan hệ rất thân thiết, hôm qua còn cùng nhau ra ngoài du ngoạn một vòng, có vấn đề gì không?"
Đám người nghe vậy đổ dồn con mắt về phía Kỳ Văn, y chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng để che giấu sự bối rối.
Sau đó Kỳ Văn vô thức nhìn thoáng qua Yến Dĩ Tuần, thấy hắn vẫn duy trì thần sắc lãnh đạm như cũ, không có chút phản ứng nào.

Tối hôm qua cãi nhau với Yến Dĩ Tuần cũng bởi vì chuyện này, Kỳ Văn bây giờ lên tiếng cũng không ổn, mà không lên tiếng cũng không ổn.

Y đành phải phát huy hết mức bản năng sống còn khi đối mặt với nguy hiểm có thể dẫn đến chết người này, đó là ngoan ngoãn im lặng làm chim cút.
"Huynh và thế tử cùng nhau ra ngoài du ngoạn?"
Yến Chiêu thấy vẻ mặt của Kỳ Văn không đúng, liền chủ động đứng ra khỏi hàng, giải vây thay cho Kỳ Văn: "Chẳng lẽ huynh còn chưa tỉnh ngủ, toàn nói những lời mê sảng."
Yến Thanh Việt cũng không vội giải thích: "Hôm qua hình như là lớp của An thiếu sư, khi đó bổn vương không đến là vì ở cùng với thế tử."
Lúc này mọi người mới nhớ ngày hôm qua cả Yến Thanh Việt và Kỳ Văn đều trốn tiết, thì ra là ở cùng nhau.
Chẳng trách mối quan hệ giữa Yến Dĩ Tuần và Kỳ Văn trở nên bất hòa.
Kỳ Văn với Đại hoàng tử, Yến Dĩ Tuần với Yến Chiêu, hai vợ chồng ly tâm như vậy kiểu gì không cãi nhau.
Yến Thanh Việt ném chuyện này cho Kỳ Văn: "Thế tử, người nói có đúng không?"
Kỳ Văn xém chút cắn đầu lưỡi của mình.
Không ngờ Đại hoàng tử lại dám ở trước mặt mọi người nói hôm qua mình trốn học, lại còn nói một cách ngang nhiên như vậy.
Trốn học ngươi thấy vinh quang lắm hay gì?
"Thôi được rồi." - Cũng may, Trì Linh lúc nãy vẫn luôn im lặng giờ đã lên tiếng cắt ngang.

"Nếu cảm thấy ta không xứng để huấn luyện cho mọi người, hoặc là cảm thấy bản thân có năng lực hơn ta thì có thể bẩm báo lên Thánh thượng, để Thánh thượng đến nói với ta."
Nói xong Trì Linh giơ lên trường mâu trong tay: "Còn nếu thật sự không phục, vậy tiến lên so với ta hai chiêu.

Nếu thua ta sẽ tự động rời đi."
Trên chiến trường không phải cứ dùng cái miệng là sẽ đánh thắng.
Trì Linh từ nhỏ đã ở trong quân mày mò luyện tập, múa đao vung kiếm không hề kém cạnh nam tử.

Ngay cả thể lực cũng mạnh hơn những thư sinh yếu đuối ở đây gấp trăm lần, không cần nói đến kỹ năng thực chiến, bọn công tử chỉ biết sống an nhàn sung sướng này sao có thể là đối thủ của Trì Linh.
Nghe thấy phải so tài, nam tử áo trắng lập tức co rụt đầu lại, không dám phản bác nữa.
Những người lúc nãy tán thành với nam tử áo trắng đều là bọn người trong phe phái Đại hoàng tử, Yến Chiêu thấy thế thừa cơ châm chọc, khiêu khích: "E là ngay cả Nhị hoàng tử võ công cao cường nhất ở đây cũng không phải đối thủ của Trì tướng quân.

Trì tướng quân chắc chắn không thua kém đấng mày râu, làm gì có ai dám so tài với Trì tướng quân."
Yến Thanh Việt nghe thấy, cũng bóng gió nói: "Không nhất định phải cần ai thắng ai thua, Trì tướng quân từ nhỏ đã thân thiết với nhị đệ, làm sao có thể đánh đệ ấy đây?"
"Trì tướng quân ở trước mặt ngươi là nữ tướng quân, nhưng trước mặt nhị đệ không chừng lại biến thành một tiểu cô nương nha."
Mọi người đều biết Trì Linh có lòng mến mộ với Yến Dĩ Tuần, vậy mà Yến Thanh Việt còn cố tình nhắc đến nó với giọng điệu chế nhạo.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang câu chuyện phiếm đã cũ rích kia.
Âm thanh xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, còn cố tình hoặc vô ý quan sát Kỳ Văn, muốn nhìn thấy biểu cảm thất thố* trên mặt của y.

*Thất thố: sai lầm, sơ suất
Lần này, Yến Dĩ Tuần rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn cau mày kéo mọi người về chủ đề chính: "Trì tướng quân đã ở trong quân nhiều năm, chưa nói đến nơi này, ở trong triều e là cũng không có ai đủ tư cách đảm nhiệm chấp giáo võ thuật tại học viện hơn nàng."
Trì Linh cũng cau mày liếc nhìn đám đông ồn ào, dừng bọn họ nói lời đàm tiếu: "Trong giờ học thì không nói chuyện phiếm, trở về vị trí của mình đi."
Kỳ Văn không nói nhiều, dẫn đầu rút lui một bước trở về đội hình, tiếp đó là Yến Chiêu và Yến Dĩ Tuần.

Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng trở về vị trí cũ.
Ánh mắt Trì Linh rơi trên người Kỳ Văn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tiểu thế tử, đa tạ."
Kỳ Văn khẽ gật đầu.
Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đồng loạt lên tiếng, những người một mực không phục chỉ đành ngậm miệng lại, nghe theo sự sắp xếp của Trì Linh.
Đợi đội hình chỉnh tề, Trì Linh mới nghiêm nghị nói: "Tất cả mọi người, hôm nay đứng tấn hai canh giờ."
"A-----"
Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên vang lên một mảnh.
Trong giờ lên lớp, Trì Linh vẻ ngoài tuy kiều diễm nhưng khi huấn luyện người khác thì không nương tay chút nào, đám thư sinh ít rèn luyện thể lực một người rồi hai người đều mệt đến mức gục mặt xuống.
Bước ra khỏi võ trường, tùy tùng của Yến Thanh Việt vội vàng đuổi theo bước chân của hắn: "Điện hạ, đã chuẩn bị xong xe ngựa."
Yến Thanh Việt xua xua tay, khẽ ừ: "Về nghỉ ngơi sớm thôi."
Tùy tùng đã đứng xem toàn bộ quá trình trên lớp, buồn bực hỏi: "Điện hạ, sao hôm nay người lại muốn nói đỡ cho Kỳ Văn? Tuy rằng hôm qua có thân cận với hắn, nhưng hắn vẫn là người của Nhị hoàng tử.".