Ta nhanh chóng cởi chiếc áo choàng của hắn đang khoác trên người, nhét lại vào tay hắn: “Ta có thể tự kiếm tiền, ta dựa vào bản lĩnh của mình để người khác cho ta tiền thì có gì sai? Lời nói của ngài chẳng khác nào người đứng trên trời mà không biết người đứng dưới đất sống ra sao. Ta chỉ muốn sống cho tử tế một chút, tại sao ngài hết lần này đến lần khác sỉ nhục ta?”
Ân Cửu Thanh sa sầm mặt, lặp lại: “Sỉ nhục? Vậy nàng tự thấy, bây giờ nàng có tử tế không?”
Ta cắn môi im lặng.
“Nếu nàng thật sự trong sạch, lúc Liễu Triều Minh đi về phía nàng, nàng hoảng sợ cái gì? Nàng có gì không thể để người khác biết?”
Lời nói của hắn như một cây búa nặng nề giáng xuống trái tim ta, ta bất lực lùi lại hai bước, im lặng không nói, chỉ biết bấu chặt lòng bàn tay.
Ân Cửu Thanh nhấc áo choàng lên giũ mạnh mấy cái, giống như đang rũ bỏ thứ gì đó bẩn thỉu: “Hôm nay là ngày thi Đình, Liễu Triều Minh thi đỗ nhì bảng, hạng mười tám.”
Hắn mặc áo choàng vào, nói: “Đừng đến nơi này nữa, người quen biết nàng sẽ nhận ra nàng ngay.”
“Không cần ngài quản.”
Ta lạnh lùng nói: “Ta dựa vào chính mình, trong sạch, không cần ngài chỉ trỏ.”
“Nếu có người phát hiện ra thân phận của nàng, nàng để mặt mũi cữu cữu ở đâu?”
Ta nhớ đến lời phụ thân ta nói, mặt mũi Chương gia đều bị ta làm mất hết rồi, bọn họ đúng là giống nhau.
“Ngài là Thái tử, muôn dân thiên hạ đều là con dân của ngài. Ta muốn cầu xin ngài cứu ta, ngài bảo ta dựa vào chính mình, bây giờ ta đang thật sự dựa vào chính mình, ngài lại trách ta không biết phép tắc, làm mất mặt mũi Chương gia. Thái tử ca ca, huynh dạy ta xem, ta rốt cuộc phải làm sao mới được?”
“Trong phủ không ai quan tâm ta, không ai thích ta, ta không muốn bị gả cho người ta một cách qua loa, ít nhất ta cũng có nhan sắc, ta ở đây tìm cho mình một con đường sống, tại sao lại không được? Ngay cả việc ta đến đây cũng là lén lút chui lỗ chó ra ngoài. Ngài mãi mãi cao cao tại thượng, cho mình là đúng, bởi vì ngươi căn bản không nhìn thấy hoàn cảnh của ta, chỉ biết dựa theo suy đoán của mình mà nói này nói nọ với ta.”
Ân Cửu Thanh sững người, đôi lông mày hơi nhíu lại càng cau chặt hơn, nói một cách cứng nhắc: “Ta là vì muốn tốt cho nàng.”
“Cảm ơn, ta không cần.” Ta dừng lại một chút: “Vẫn là cảm ơn ngài, đã giúp ta không quá mức lúng túng trước mặt chàng.”
Ta cúi đầu, chạy nhanh ra ngoài.
14
Trăng lên cao, ta che mặt từ Như Ý Lâu đi ra, không lâu sau liền nhận ra có người đang lén lút theo dõi ta phía sau.
Tên ngốc này, ngu c.h.ế.t đi được.
Ta ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Liễu Triều Minh, đừng theo ta nữa, sau này cứ coi như chưa từng quen biết ta đi.”
Hắn có tương lai tươi sáng của hắn, ta không xứng nữa rồi.
“Thu Hà, đừng như vậy.”
Ta cúi đầu, giọng nói nghèn nghẹn: “Không cần chàng quản, ta vốn dĩ không phải người tốt.”
“Nàng miệng cứng lòng mềm, không hề vô tình như nàng tưởng, đừng tiếp tục nữa, cứ như vậy, nàng sẽ thua, nàng sẽ thương tích đầy mình.”
Giọng nói của Liễu Triều Minh vang lên từ phía sau.
Ta quay đầu lại nhìn, hắn nắm chặt hai tay, đứng trong bóng tối mập mờ, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
“Ta còn tàn nhẫn và vô tình hơn chàng tưởng tượng nhiều.”
Đêm khuya, ánh nến lung linh, ta đang ngồi trước gương đồng chải tóc, đầu óc lơ đãng, một túi gấm “bốp” một tiếng rơi trúng gương đồng của ta.
“Thái tử bảo cô đừng đến nơi đó nữa.”
Giọng nữ lạnh lùng đồng thời vang lên, rõ ràng là nữ ám vệ đã từng ép ta uống thuốc kia.
Ta bị tiếng động bất ngờ này làm giật mình, chiếc lược trong tay rơi xuống đất, kinh hồn bạt vía quát: “Cô có biết lễ phép không? Cô có biết cô rất đáng sợ không?”
“Ồ.”
Ta mở túi gấm ra, hai mắt sáng rực, những tờ bạc lớn nhỏ cộng lại ước chừng hai ngàn lượng, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
“Đồng ý chưa?” Nữ “đạo chích” kia thấy ta lật đi lật lại đếm tiền mấy lần, giọng điệu lại càng mất kiên nhẫn.
Số tiền này càng củng cố thêm ý định kiếm tiền của ta, hóa ra đột nhiên giàu có là cảm giác như thế này, chuyện nói một đằng làm một nẻo ta cũng không phải là không làm được.
Ta hắng giọng: “Được rồi, ta đồng ý.”
Ta cất hơn chục tờ bạc vào trong các trang sách, dưới gầm giường, trong giày bông, trong túi áo choàng cất đi. Số tiền còn lại một ngàn lượng, ta bọc tới bốn lớp, cho vào hộp, nửa đêm đào một cái hố dưới gốc cây hoa quế, chôn xuống.
Nỗi buồn phiền hôm nay đều bị niềm vui sướng khổng lồ xua tan, cứ như đang nằm mơ, cả người lâng lâng như trên mây, cả đêm không ngủ được.
Trời sắp sáng, ta mơ màng thấy mình đang nuôi heo ngoài sân. Chẳng hiểu sao, mấy chục con heo béo ú kia bỗng chốc hóa thành heo vàng. Trong mơ, ta ôm lấy heo vàng béo núc ních cười đến nỗi miệng cũng không ngậm lại được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nước miếng ướt cả gối.
Đang còn ngẩn ngơ thì Tiểu Đào hốt hoảng chạy vào gọi ta: “Không xong rồi tiểu thư, Liễu Triều Minh sai bà mối đến cầu hôn rồi!”
Ta luống cuống chạy ra tiền sảnh, thấy Liễu Triều Minh mặc một bộ trường sam bằng lụa màu xám tro mới tinh, cúi đầu đứng ở hành lang, thậm chí còn không được vào trong sảnh.