Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 42




Tay ta vừa chạm vào lòng bàn tay hắn, đã vội vàng rụt lại.

Trong lúc cử động, áo choàng của Ân Cửu Thanh trượt khỏi người.

Ta vội vàng đứng dậy nhặt áo, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, tay đang nhặt áo cứng đờ, lại vội vàng che đi bờ vai trần trụi.

Ta lo lắng đến mức nước mắt chảy ra, ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dật hỏi: "Chàng còn cần ta nữa không?"

"Nói gì vậy, đương nhiên là còn." Hắn ngồi xổm xuống giúp ta chỉnh lại quần áo, mặc xong lại vuốt phẳng, rồi sửa sang lại mái tóc rối bời bên thái dương cho ta: "Đừng khóc, không sao rồi, đừng khóc nữa."

Ta nắm lấy tay hắn, chỉ vào vết m.á.u loang lổ trên người, nghẹn ngào nói: "Bộ y phục mới bị bẩn rồi, ta mới mặc có một lần."

"Không sao, ta mua cho nàng bộ khác."

Hắn cúi người xuống lưng ta lên, lại nhấc chiếc đèn lưu ly: "Nàng xem, chiếc đèn lưu ly mang từ nhà đến, đẹp không?"

"Không cần đèn, sáng quá."

"Được."

Chiếc đèn lưu ly rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo, mảnh vỡ rơi đầy đất.

Ân Cửu Dật cõng ta lên rồi đột nhiên xoay người, một cước đá vào vai Ân Cửu Thanh, toàn thân tỏa ra vẻ hung dữ: "Ân Cửu Thanh, ngươi, dọn dẹp đi."



Ân Cửu Dật cõng ta, bước chân vững vàng, từng bước đi rất chậm.

Ta ôm chặt cổ hắn, nước mắt như mưa.

51

Ân Cửu Dật bôi thuốc mỡ mát lạnh lên mặt ta, ta run rẩy cuộn tròn trong lòng hắn, nước mắt lưng tròng: "Đau quá."

Ân Cửu Dật lau nước mắt ở đuôi mắt ta: "Đừng khóc nữa, nước mắt rơi vào vết thương, thuốc sẽ không còn tác dụng, sẽ biến thành xấu xí, hỏng mặt đấy."

"Chàng thích ta vì ta xinh đẹp sao?"

Ân Cửu Dật ngửa người ra sau né tránh, như thể sợ ta đánh hắn vậy: "Minh Châu, ai mà chẳng thích cái đẹp. Nếu ta xấu xí, mặt mũi đáng ghét, nàng có còn thích ta không?"

Thấy ta không nói gì, hắn ôm ta chặt hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu nàng xấu xí, có lẽ ta sẽ thương hại nàng, thương xót nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thích nàng. Ta không phải thánh nhân, ta có rất nhiều tư tâm, ta thích những thứ đẹp đẽ, muốn thỏa mãn dục vọng của mình."

Trong lòng ta có chút mất mát không nói nên lời, dù ta cũng thừa nhận, xinh đẹp là ưu điểm duy nhất của ta.

Vì ưu điểm này, Chương Cẩm Xán từ nhỏ đã ghen tị với ta; vì ưu điểm này, Ân Cửu Thanh lạnh lùng tự chủ đã dây dưa với ta; cũng vì ưu điểm này, Lý Vinh Xuyên hết lần này đến lần khác muốn làm hại ta.

Ta nghĩ ta nên cảm thấy may mắn, ít nhất ta cũng có ưu điểm này, nếu không cả đời này ta cũng không có cơ hội đứng bên cạnh Ân Cửu Dật.

"Nàng luôn muốn tìm một lý do cho việc ta thích nàng. Ta đồng cảm với những gì nàng đã trải qua, thương xót thân thế của nàng, nàng khiến ta nhớ đến mẫu phi của ta, ta rất đau lòng cho nàng, và nàng rất xinh đẹp. Trong mắt nàng, có lẽ đây đều là lý do.”

“Nhưng đối với ta thì không phải như vậy, thích là một việc rất đơn giản, chẳng qua là ta nhìn nàng nhiều hơn một chút giữa đám đông, tim đập nhanh, không kiềm chế được, đó là một cảm giác rất kỳ diệu."



Ân Cửu Dật nhìn thẳng vào mắt ta, thành thật nói: "Thật vậy, nếu nàng không xinh đẹp, ta căn bản sẽ không chú ý đến nàng, nhưng nàng lại rất xinh đẹp. Nếu nàng chỉ có xinh đẹp, có lẽ sau này ta sẽ chán nàng. Nhưng nàng xinh đẹp đoan trang, trầm tĩnh nội liễm, lại tinh nghịch đáng yêu, mỗi ngày ta đều thích nàng hơn ngày hôm qua."

Ân Cửu Dật ôm chặt ta vào lòng, khẽ thở dài: "Ta văn võ bất tài, không có chút thành tựu nào trên con đường công danh; nói về gia đình, lại có nhiều thiếp thất, không thể cho nàng danh phận chính thất. Bản thân ta lại phong lưu phóng khoáng, không thích bị ràng buộc. Chỉ có nàng coi ta như bảo bối, nàng xem thử khắp kinh thành có vị đại nhân nào coi trọng ta?"

"Đêm nay nàng hỏi ta còn cần nàng nữa không? Nàng chẳng qua chỉ g.i.ế.c một tên cặn bã, sao ta có thể nỡ lòng nào bỏ rơi nàng vì chuyện này, nàng phải tin ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng."

Giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định của Ân Cửu Dật truyền vào tai ta, ta không kìm được nước mắt nữa, nắm chặt vạt áo Ân Cửu Dật khóc nức nở: "Lý Vinh Xuyên không phải người bình thường, phụ thân hắn là vị tướng quân có phẩm cấp cao nhất. Bình thường ta không dám g.i.ế.c hắn, nhưng hắn muốn ức h.i.ế.p ta, còn muốn g.i.ế.c ta, ta thực sự quá sợ hãi, ta không còn cách nào khác."

"Ta biết, ta biết. Đừng sợ, nàng yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Bây giờ nàng đi tắm trước, ta đợi nàng ở đây, đêm nay cũng không đi."

Khi ta tắm xong đi ra, Ân Cửu Dật đã biến mất.

Ta nằm một mình trên giường đợi rất lâu, không khỏi sợ hãi, những gì xảy ra tối nay cứ hiện lên trước mắt, ta nắm chặt chăn, nhắm mắt lại.

Phụ thân của Lý Vinh Xuyên, Lý Hằng, là Đại tướng quân nắm giữ trọng quyền, là Võ An hầu, cũng là người ủng hộ Ân Cửu Thanh hết mình. Bọn họ là cùng một phe.

Ta đã g.i.ế.c Lý Vinh Xuyên, Ân Cửu Thanh đã nhìn thấy.

Ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Lý Vinh Xuyên gia thế hiển hách, không coi ta ra gì, thậm chí còn muốn làm nhục ta rồi mới giết. Nếu Võ An hầu biết ta g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con trai duy nhất của hắn, ta còn sống được sao?

Đang co rúm người lại trong chăn run rẩy, Ân Cửu Dật nhẹ nhàng bước lên giường.