Yến Yến ỷ vào sắc đẹp của mình, dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường hắn, bị hắn một đao c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt ta mất đi khả năng suy nghĩ, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy ta.
Năm đó ta cũng dùng cách này để bò lên giường Ân Cửu Thanh.
Ân Cửu Dật đã g.i.ế.c Yến Yến, hắn vốn là người ôn hòa vậy mà lại ra tay g.i.ế.c người, hắn phải chán ghét loại nữ tử này đến mức nào chứ.
Nếu hắn biết ta cũng là loại người như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đối xử tốt với ta nữa, ta lại phải quay về cuộc sống bị mọi người ghẻ lạnh như trước kia.
Ta không biết mình đã bước ra khỏi phòng Ân Cửu Dật như thế nào, vừa ra ngoài đã nghe thấy Lục Ngữ Dung đang phẫn nộ mắng: "Vương gia hảo tâm cứu nàng ta, còn nàng ta thì sao? Vong ân bội nghĩa, tham lam vô độ. Chỉ là giao sổ sách nhà bếp cho Châu Châu quản lý, nàng ta lại sinh ra nhiều oán hận như vậy. Năm đó biểu ca không nên cứu nàng ta, nàng ta cũng không tự xem lại thân phận của mình, rốt cuộc nàng ta có xứng hay không."
Giọng nói của Phương Hận Ngọc vang lên: "Ngươi hà tất phải cay nghiệt như vậy..."
Trong lòng như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh thổi ào ào vào, thân thể cũng lạnh dần.
Thân phận của ta, phẩm hạnh của ta, đến bây giờ ta mới bừng tỉnh, ta đã từng làm một việc xấu xa như vậy.
Móng tay màu tím nhuốm m.á.u và bàn chân trắng nõn cứ hiện lên xen kẽ trong đầu, bước chân cũng trở nên loạng choạng, trong khoảnh khắc mất đi ý thức, thân thể ngã xuống lớp tuyết dày.
42
Thái y nói ta chỉ bị cảm lạnh, hơi sốt, không có gì đáng ngại, uống vài thang thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Ta nằm trên giường mấy ngày liền, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Nhưng chuyện đó giống như quả b.o.m hẹn giờ đè nặng trong lòng ta, khiến ta không thở nổi.
Cơm cũng ăn ít đi, người cũng như cà tím bị sương đánh, héo úa rất nhanh.
Ân Cửu Dật đến thăm ta, hắn ngồi bên giường rất tự nhiên đưa tay sờ trán ta, tay sắp chạm vào trán, ta theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Sắc mặt Ân Cửu Dật cứng đờ, trên mặt lộ vẻ bị tổn thương.
Hắn từ từ thu tay về, ánh mắt ảm đạm, giọng nói cũng rất trầm thấp: "Ta đã g.i.ế.c người, nàng sợ ta rồi sao?"
"Ta không có." Ta nắm chặt mép chăn, tránh ánh mắt của hắn: "Không phải, chàng từ bên ngoài vào, tay chàng lạnh quá."
"Vậy ta không sờ nàng nữa, nàng nghỉ ngơi cho khỏe."
Hắn đứng dậy rời đi, để lại cho ta một bóng lưng cô độc.
Ta không phải sợ hắn vì hắn g.i.ế.c người, ta sợ là, ta chính là loại nữ tử mà hắn ghét nhất.
Ta nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, không ngờ rằng, cái ác mà ta đã gây ra khi còn trẻ lại báo ứng lên ta theo cách này.
Buổi tối tuyết lại rơi, những bông tuyết như lông ngỗng cùng với gió bắc gào thét đập vào cửa sổ, ta ngồi trên giường nhỏ nghe tiếng gió rít bên cửa sổ, ngây người nhìn ngọn nến đang khóc.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Ân Cửu Dật mang theo gió tuyết vào phòng, trên tay ôm một chiếc giỏ được bọc trong chăn nhỏ.
Mở chăn nhỏ ra, một chú mèo đen cuộn tròn trong tấm đệm, nhe răng nanh nhỏ xíu về phía ta, kêu meo meo.
Nhìn kỹ, ngoài bụng trắng và bốn bàn chân trắng, lông của chú mèo đều màu đen, giống mèo Ô Vân Cái Tuyết.
Ân Cửu Dật nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ nhỏ lên bàn, đưa ngón trỏ ra cẩn thận chạm vào đầu chú mèo, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta: "Sờ thử xem?"
Mấy sợi tóc của hắn bị ướt do tuyết, dính chặt vào trán. Nhìn xuống dưới, trên tấm thảm mà hắn vừa đi qua in rõ một hàng dấu chân bẩn.
Bình thường hắn nào đã từng lôi thôi như vậy, rõ ràng là vừa về phủ đã chạy thẳng đến chỗ ta.
"Chàng đi đâu vậy?"
"Nàng không thích mèo sao?" Hắn rõ ràng đã hiểu lầm ý ta, ngồi xuống ôm mèo vào lòng, vuốt ve chú mèo không nói gì.
Tặng mèo cho ta trong tuyết sao?
Ta ngồi xích lại gần hắn một chút, đưa tay sờ đầu chú mèo, thật mềm, thật ấm, thật thích sờ.
Hắn cúi đầu nhìn ta, trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, ôm mèo đưa đến trước mặt ta: "Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, cứ ở mãi trong phòng cũng chán, tìm cho nàng một chú mèo để giải khuây."
"Chú mèo này chắc khó tìm lắm nhỉ?"
Sử sách có ghi chép, nói rằng có một vị Thái hậu nước Tề rất yêu thích loại mèo "Ô Vân Cái Tuyết" này, vì cách nuôi mèo quá xa xỉ nên đã bị các Ngự sử kịch liệt phản đối.
Loại mèo này được coi là giống mèo quý tộc.
"Cũng bình thường." Ân Cửu Dật đặt chú mèo trở lại giỏ, bảo Tiểu Đào đưa mèo đi ngủ.
Ta nhìn gương mặt tuấn tú của Ân Cửu Dật, đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Ta giống như một quả bầu hồ lô bị cưa mất miệng, không giỏi ăn nói, ít nói.
Ta nghĩ, nếu Ân Cửu Dật tặng một chú mèo cho Lục Ngữ Dung, nàng ta nhất định sẽ thông báo niềm vui của mình cho cả thế giới biết, nàng ta sẽ nói với Ân Cửu Dật hết lần này đến lần khác, cám ơn biểu ca, muội rất vui.
Còn ta nhận được món quà yêu thích, lại không nói được một lời hay ý đẹp nào.
Ta đúng là quá tệ.
Như ma xui quỷ khiến, trong lòng dâng lên một khao khát muốn bày tỏ.
Ta bấu chặt lòng bàn tay, hít thở sâu vài lần, chậm rãi nói: "Chú mèo này rất đáng yêu, rất tốt. Mèo đen còn có thể tránh tà, trấn trạch, bàn chân trắng nhỏ của nó cũng rất đáng yêu, ta rất cảm động vì chàng đã tặng mèo cho ta trong tuyết."