Ta bỗng nhiên không muốn nói nữa, dường như cũng chẳng còn gì để nói.
Cảm xúc phấn khích kích động dần lắng xuống, ta giấu cánh tay vào trong tay áo.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi lã chã. Màn kịch tưởng như hoàn hảo không chút tì vết, thực chất lại đầy sơ hở, ta còn nực cười hơn cả một tên hề nhảy nhót.
"Chính là ta cố ý đó."
"Đáng sao? Nàng hà tất phải làm tổn thương chính mình vì hắn?"
"Ngài không hiểu sao? Nhưng rõ ràng ngài nên hiểu, ngài đã tận mắt chứng kiến."
Ân Cửu Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ta không muốn nghe nữa, nhắm mắt lại nói: "Thái tử ca ca, ta thật sự rất đau, huynh mau đưa ta đến y quán đi, đừng để ta bị sẹo."
18
Buổi tối, ám vệ của Ân Cửu Thanh lại đến, ném xuống một đống chai lọ rồi biến mất.
Ngày hôm sau, lúc phụ thân ta tan triều trở về, An vương lại đi cùng.
Phụ thân ta sắc mặt không vui, trừng mắt nhìn ta một cái, rồi đi ra khỏi tiền sảnh.
Ân Cửu Dật uống một ngụm trà, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gấm đưa cho ta: "Minh Châu cô nương, đây là phí bịt miệng."
Mở hộp ra xem, ôi chao, một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.
Chương Cẩm Xán hình như cũng có một viên dạ minh châu, nhưng kích cỡ và độ trong thì kém xa viên này.
Trong lòng đấu tranh tư tưởng một hồi, ta đóng hộp lại, mắt không chớp đẩy trả lại: "Vương gia, ta không phải Minh Châu."
"Vậy nàng tên là gì?"
Giọng nói khàn khàn truyền vào tai ta, mỹ nam kia đưa mắt nhìn, cong môi cười với ta.
Ông trời thật sự quá thiên vị hắn, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe, từ tính mà lại trong trẻo, ta bất chợt liên tưởng đến lớp tuyết tích tụ trên mái nhà vô tình rơi xuống.
Ta định thần một lúc mới nói: "Chương Thu Hà."
"Vẫn là cái tên Minh Châu hợp với nàng hơn." Hắn tự ý nhận xét một câu rồi nói tiếp: "Minh Châu cô nương nếu không nhận lễ này, bản vương thật sự áy náy trong lòng. Coi như là để bản vương yên tâm, Minh Châu cô nương cứ nhận lấy đi."
Vừa nói vừa đẩy hộp về phía ta: "Mong Minh Châu cô nương nhận cho."
Hoàng tử làm ăn buôn bán quả thật không phải là chuyện vẻ vang gì có thể công khai nói ra.
Ta không tiện từ chối nữa: "Vậy được, ta nhận, sẽ không nói ra ngoài."
Tiễn Ân Cửu Dật đi rồi, phụ thân ta quay người lại, ánh mắt dừng trên chiếc hộp gỗ trong tay ta, mang theo chút dò xét chậm rãi chuyển đến gương mặt ta, ngữ khí có chút cảnh cáo: "An vương ham mê tửu sắc, mỹ thiếp nhiều vô số kể, phong lưu bậc nhất, đừng có sinh ra những suy nghĩ không nên có.
Phụ thân đang tìm kiếm một phu quân tốt cho con, những ngày này con ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài gây chuyện nữa."
"Nhưng mà Chương... tỷ tỷ còn chưa..."
"Chuyện của tỷ tỷ con không cần con phải lo."
Nói xong câu đó một cách lạnh lùng, phụ thân ta liền bỏ đi.
Không lâu sau, Hoàng thượng bắt đầu lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị cho việc tuyển phi của Thái tử.
Cả phủ trên dưới đều đã biết rõ, Chương Cẩm Xán sẽ là Thái tử phi nội định, nhưng tuyển phi của Thái tử không phải chuyện nhỏ, nhất định phải làm theo đúng lễ nghi phép tắc.
Phải trải qua ba vòng tuyển chọn, vượt qua nhiều tầng kiểm tra, mất hơn ba tháng mới có thể định ra được người được chọn.
Kết thúc vòng tuyển chọn thứ hai, ngoài Chương Cẩm Xán, còn lại ba cô nương: Trưởng nữ dòng chính của Tề quốc công gia là Tề Mai, thứ nữ dòng chính của Binh bộ Thượng thư là Dương Cạnh Uyển và cháu gái của Lâm lão học sĩ là Lâm Tố Âm.
Hoàng thượng nghĩ đến việc họ đã vào cung hơn một tháng, lâu ngày không gặp người nhà, liền hạ chỉ cho họ về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Chương Cẩm Xán từ trong cung trở về, người gầy đi một chút, tính tình cũng thu liễm hơn nhiều, ngược lại toát ra vẻ yếu đuối mong manh.
Không biết đã chịu khổ gì trong cung, vừa vào cửa nàng ta đã khóc lóc dựa vào lòng đại phu nhân, nước mắt như vỡ đê, không sao kìm nén được.
Cả nhà họ thân thiết tâm sự, ta đứng bên cạnh thật sự có chút chướng mắt, rất tự giác lui xuống.
19
Sau giấc ngủ trưa, phụ thân ta gọi ta đến.
Ông nói nếu hôn sự của Chương Cẩm Xán được định, phủ không còn sức lực để lo liệu hôn sự cho ta nữa.
Ông đã xem mắt cho ta hai nhà.
Người thứ nhất là Tuyên Đức tướng quân Lưu Thanh Sơn, hàm ngũ phẩm, đang làm việc dưới trướng Võ An hầu.
Người thứ hai là thứ tử dòng chính của Bình Xương hầu phủ là Ngô Trọng Khang, năm nay đã hai mươi ba tuổi, có một con trai, thê tử mất cách đây hai năm, từ đó đến nay vẫn chưa tục huyền.
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, ta đã làm mất mặt Lý Vinh Xuyên như vậy, sao có thể gả cho tướng quân dưới trướng phụ thân hắn? Còn Ngô Trọng Khang, thứ tử không được thừa kế gia nghiệp không nói, hắn còn hơn ta bảy tuổi, lại có con riêng. Chẳng lẽ vừa gả vào đã phải làm kế mẫu sao?
Nhận thấy vẻ mặt ta, phụ thân ta cau mày không vui: "Con làm cái mặt gì vậy? Đừng có mơ mộng hão huyền, sống an an ổn ổn, há chẳng phải là phúc phận của con sao?"
"Đi đi, lát nữa đến nhà thuyền bên bờ Bích Thủy hồ gặp hai vị công tử kia, hoa sen mới nở rồi."
Bên bờ Bích Thủy hồ có một loại kiến trúc mô phỏng cấu trúc nhà thuyền, hình dáng trang trí bên ngoài giống hệt nhà thuyền, chỉ là nó được cố định chắc chắn trên mặt nước, không thể di chuyển, chỉ để mọi người thưởng sen phẩm trà, loại kiến trúc này cũng được gọi là bất hệ chu.