Nhìn thấy roi da của Lý Vinh Xuyên, ta thậm chí còn có chút vui mừng, ta muốn chọc giận hắn, để hắn làm loạn trong vườn mẫu đơn này, ta muốn xem xem trưởng Công chúa nhìn thấy vườn mẫu đơn bị tàn phá thì liệu có tha cho Lý Vinh Xuyên hay không.
"Hôm nay là ngày gì, ngươi dám gây chuyện? Ngươi tưởng đây là Võ An hầu phủ, muốn làm gì thì làm sao?"
"Vậy ngươi xem thử bổn thế tử có dám hay không." Lý Vinh Xuyên nghiến răng, vung roi về phía ta, bụi bay mù mịt.
"Hự..." Tiểu Đào trúng một roi, ôm vai chắn trước mặt ta, hít hà, vết roi sưng đỏ trên mu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Ta bảo Tiểu Đào chạy đi gọi người, mồm thì không ngừng phun ra những lời khó nghe vào Lý Vinh Xuyên, nhân lúc hắn vung roi về phía ta, ta chui vào bụi mẫu đơn rậm rạp, chạy trốn khắp nơi.
Roi da sắc bén quất vào hoa, vào lá, góc vườn này đã tan hoang, Lý Vinh Xuyên rõ ràng là tức giận, roi trên tay không ngừng, miệng vẫn lầm bầm: "Chương Thu Hà, chưa từng có ai dám mắng bổn thế tử như thế, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi!"
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, ta bắt đầu khóc lóc kêu cứu: "Cứu mạng!"
Ước chừng người đã đến gần, ta giả vờ bị roi quật vào chân, ngã mạnh xuống con đường lát đá.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu một roi, nhưng cơn đau dự kiến lại không ập đến.
"Lý thế tử, ngươi coi đây là nơi nào." Một nam tử áo tím khí chất bất phàm dùng tay đỡ lấy chiếc roi da to lớn, sau đó dùng sức giật mạnh, Lý Vinh Xuyên lập tức bị đẩy ngã xuống đất.
Nam tử áo tím cởi áo khoác ngoài, phủ lên người ta: "Cô nương, ta là Phó Dục, con trai của Hoa Dương trưởng Công chúa, tiếp đón không chu đáo khiến cô nương hoảng sợ, ta sẽ đưa cô nương đến y quán ngay."
Ta yếu ớt gật đầu.
Nói một tiếng "đắc tội", Phó Dục định bế ta lên, tay vừa ôm lấy eo ta thì Chương Cẩm Xán cùng một đám tiểu thư khác chạy tới.
"Phó Dục, ngươi không được chạm vào nàng!" Chương Cẩm Xán vội vàng chạy đến, thô bạo đẩy hắn ra: "Không được chạm vào nàng, ta sẽ tự bế nàng."
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao Chương Cẩm Xán lại kỳ lạ như thế?
Chương Cẩm Xán cố sức kéo ta dậy, trong lúc kéo, nàng đã chạm vào vết thương của ta vài lần, đau đến mức ta hít hà.
"Chương tiểu thư, cô đừng gây thêm phiền phức nữa." Bị Phó Dục quát, Chương Cẩm Xán lập tức im bặt, dậm chân tủi thân.
Sau đó nàng ta bỗng nhiên sáng mắt, chỉnh đốn lại vẻ mặt, ra vẻ đoan trang.
Nhìn theo ánh mắt của nàng ta, một mỹ phụ nhân dung mạo đoan trang, khí chất cao quý đang đi về phía này, chắc hẳn là Hoa Dương trưởng Công chúa.
Bên trái bà là Ân Cửu Thanh mặc áo bào màu bạc, bên phải là... mỹ nhân chủ tử mặc áo bào màu trắng?
???
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Hoa Dương trưởng Công chúa cau mày, sắc mặt sa sầm: "Còn không mau đến đây, lôi hắn xuống đánh 30 trượng. Kéo đến trước cửa Võ An hầu phủ đánh, nói với Võ An hầu rằng nếu ông ta không biết dạy con, bổn Công chúa sẽ thay ông ta dạy!"
Chương Cẩm Xán há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
"Hài tử ngoan, con đừng sợ." Hoa Dương trưởng Công chúa lấy khăn lau mồ hôi cho ta: "Ta sẽ bảo Dục nhi đưa con đến y quán ngay."
"Cô mẫu, hôm nay người và biểu đệ còn có việc quan trọng, hay là để Cô đi." Ân Cửu Thanh nói: "Đây là nhị tiểu thư Chương gia, bổn cung là biểu ca, cũng nên đi một chuyến."
"Vậy cũng được, Dật nhi, con đi thưởng hoa cùng cô mẫu nhé."
"Vâng." Mỹ nhân chủ tử mặc áo bào trắng mỉm cười với ta, khẽ gật đầu, rồi cùng trưởng Công chúa rời đi.
Chương Cẩm Xán thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay ta cho Ân Cửu Thanh, ánh mắt đuổi theo, lơ đãng nói: "Biểu ca, muội vẫn chưa chơi đủ, huynh đưa nàng đến y quán đi, muội không đi đâu."
Nói xong, nàng ta nhanh chóng cởi áo khoác trên người ta ra, lại vội vàng cởi áo khoác của Ân Cửu Thanh ra choàng lên người ta, rồi cầm chiếc áo khoác màu tím vội vàng chạy đi.
"Dật nhi là ai?" Ta hỏi.
"Là ca ca của bổn cung, An vương Ân Cửu Dật."
Ân Cửu Thanh liếc ta một cái: "Hoàng huynh đã có chính phi, trắc phi, còn có rất nhiều thiếp thất, nàng đừng có ý đồ gì với huynh ấy."
Mỹ nhân chủ tử hóa ra là An vương, thì ra Như Ý Lâu là của hắn, trách sao lại có thể có cửa hàng lớn như vậy ở kinh thành đất chật người đông.
"Vậy ta có ý đồ với ngài, ngài cưới ta không?"
Ân Cửu Thanh đột nhiên ôm ngang ta lên.
Vết thương sau lưng bị hắn ấn phải, đau đến mức ta chảy nước mắt.
Ta tạm thời không trêu chọc hắn nữa, chỉ biết kêu ca: "Thái tử ca ca, huynh chạm vào vết thương của muội rồi, đau, đau quá!"
Hắn thản nhiên di chuyển tay lên trên một chút, mặt không cảm xúc nói: "Đáng đời."
"Huynh ghét muội đến vậy sao? Tại sao huynh lúc nào cũng dạy dỗ muội, muội thật sự rất đau."
Ta đưa cổ tay in hằn vết roi đến trước mặt hắn, nước mắt lưng tròng, ra vẻ đáng thương: "Thái tử ca ca, huynh xem, thật sự rất đau."
"Nàng có phải cố ý chọc giận hắn hay không, trong lòng nàng tự rõ. Nàng có thể cam tâm tình nguyện để hắn đánh sao? Nàng là loại người không có chút tâm cơ nào ư? Còn cả đám mẫu đơn kia nữa, nàng cố ý đúng không?"