Khuyết Hàn Phù nghe thấy Trúc Tâm Nhã nói không biết, sắc mặt vẫn không có giận dữ, mà là thực bình đạm nói: "Tan học theo tôi lên văn phòng một chuyến."
Ánh mắt Trúc Tâm Nhã sáng lên, giòn tan nói: "A!" . Truyện Gia Đấu
Khuyết Hàn Phù: "....." Đây là chuyện đáng để cao hứng sao?
Các học sinh khác đều sợ ngây người, Trúc Tâm Nhã không phải người đầu tiên không trả lời được câu hỏi, nhưng nàng là người đầu tiên bị Khuyết Hàn Phù gọi lên văn phòng còn cao hứng như vậy.
Sau khi Trúc Tâm Nhã ngồi xuống, Khuyết Hàn Phù tiếp tục giảng bài.
Nữ sinh bên phải Trúc Tâm Nhã viết sẵn một tờ giấy nhân lúc Khuyết Hàn Phù xoay người đưa qua chỗ Trúc Tâm Nhã.
Trúc Tâm Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên giấy viết "Bạn không biết đi lên văn phòng Khuyết giáo sư sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Lòng hiếu kỳ của Trúc Tâm Nhã nổi lên, lập tức cầm bút trả lời "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Sau khi đem tờ giấy truyền lại, Trúc Tâm Nhã hưng phấn chờ mong nắm chặt bàn tay nhỏ, chờ đợi câu trả lời.
Nữ sinh bên phải: "....."
Nàng không tiếng động thở dài, cuối cùng viết một câu "Bạn đi thử một lần sẽ biết."
Trúc Tâm Nhã tò mò không chịu nổi, cứ cách hai phút là lại nhìn đồng hồ một lần.
Mau tan học mau tan học, thời gian sao lại trôi chậm quá như vậy chứ!
Trong khoảng thời gian chờ đợi tan học này đương nhiên Trúc Tâm Nhã lại tiếp tục không nghe giảng bài, cho nên khi Khuyết Hàn Phù gọi nàng lên trả lời câu hỏi lần thứ hai, Trúc Tâm Nhã lại hoang mang lần nữa, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy vô tôi, "Khuyết giáo sư, câu này em không biết."
Trước khi Khuyết Hàn Phù mở miệng, Trúc Tâm Nhã nhanh chóng nói thêm một câu, "Sau khi tan học em sẽ theo cô xuống văn phòng."
Khuyết Hàn Phù: "..... Ngồi xuống."
Cứ như vậy, người mắc chứng cưỡng chế nghiêm trọng Khuyết Hàn Phù tổng cộng một tiết gọi Trúc Tâm Nhã trả lời năm lần, trung bình cứ cách mười hai phút gọi một lần, Trúc Tâm Nhã nhiều lần đều không thể trả lời được.
Trúc Tâm Nhã nơm nớp lo sợ, mỗi lần đều lo sợ, mỗi lần đều cho rằng Khuyết Hàn Phù sẽ tức giận, kết quả mãi cho đến khi tan học, biểu tình của Khuyết Hàn Phù đều vô cùng bình thường, ý của bình thường đặt trên người Khuyết Hàn Phù chính là thực lạnh thực băng thực đạm bạc.
Chuông tan học vang lên, Khuyết Hàn Phù không có lập tức rời đi, đứng ở trên bục giảng dùng đôi mắt nhạt màu xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Trúc Tâm Nhã.
Trúc Tâm Nhã nhanh chóng thu thập sách vở, chạy đến bên người Khuyết Hàn Phù, "Khuyết giáo sư, chúng ta đi thôi."
Khuyết Hàn Phù xoay người đi trước rời khỏi phòng học, Trúc Tâm Nhã đi theo phía sau cô.
"Đm, nữ sinh này cũng thật to gan, hỏi năm lần đều không trả lời được, nghe giảng một chút thôi cũng có thể trả lời được một câu nha, cậu ta không sợ bị Khuyết giáo sư đánh rớt sao?" Nữ sinh bên phải Trúc Tâm Nhã cảm thán.
Nam sinh bên trái nói: "Mà, hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy cậu ta, cậu có quen cậu ta không? Chuyên ngành của chúng ta có người này?"
"Tớ là một trạch nữ làm sao chú ý mấy chuyện này a, tớ chỉ biết người của ký túc xá mình."
Nam sinh khẳng định nói: "Chuyên ngành chúng ta không có ai xinh đẹp như cậu ta, nếu tớ đã gặp qua thì không có khả năng không có ấn tượng gì. Nếu cậu ta không phải học sinh chuyển trường, thì là chuyên ngành khác tới học ké."
"Khó trách, nếu cậu tôi là chuyên ngành khác, đúng thật là không phải lo lắng bị đánh rớt."
Trúc Tâm Nhã bị đàm luận lúc này đang khó khăn để đuổi kịp bước chân của Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù cao không đến 1m75, Trúc Tâm Nhã cao 1m65, hai người hơn kém 10cm đều là do độ dài chân.
Làn váy Khuyết Hàn Phù giống như vô số bướm đen, dây dưa trên mắt cá chân lãnh bạch không chịu rời đi, đi tới một bước là Trúc Tâm Nhã phải đi hai bước, cuối cùng thậm chí phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Một bên vai của Trúc Tâm Nhã nặng trĩu cặp sách, sách vở chuyên ngành bên trong giống như gạch đá cứng ngắc lại nặng nề, đập lên lưng Trúc Tâm Nhã chừng ba lần, vai phải gầy yếu đều sắp bị chúng nó làm gãy.
Ngay ở thời điểm Trúc Tâm Nhã thở hồng hộc sắp kiên trì không nổi nữa, bước chân Khuyết Hàn Phù rốt cuộc ngừng lại.
Hai bên đều là tường, Trúc Tâm Nhã không biết tại sao Khuyết Hàn Phù bỗng nhiên dừng lại. Bất quá vừa vặn cho nàng thời gian thở dốc.
Khuyết Hàn Phù xoay người, nhíu mày nhìn nàng từ trên xuống vài giây, Trúc Tâm Nhã bị ánh mắt cô nhìn làm cả người cứng đờ, trái tim cũng theo đó "thịch thịch" vô cùng dùng sức mà nảy lên.
"Khuyết, Khuyết giáo sư, tại sao lại dừng lại?" Trúc Tâm Nhã nghi hoặc hỏi.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bởi vì thở dốc mà môi hồng hơi hơi mở ra, lúc nói chuyện đầu lưỡi hồng tươi như ẩn như hiện.
Ánh mắt Khuyết Hàn Phù chợt lóe, vươn tay về phía Trúc Tâm Nhã.....
Trúc Tâm Nhã khẩn trương, đôi mắt chớp không ngừng, trong lòng lung tung rối loạn mà nghĩ Khuyết Hàn Phù không phải là thấy nàng đi quá chậm nên muốn nhéo mặt nàng đi, ô ô ô, hy vọng lúc nữ thần ra tay có thể nhẹ nhàng một chút.
"Đầu óc ngốc, vóc dáng lùn, sức lực nhỏ." Khuyết Hàn Phù bình luận ba lời liền, ngón tay thon dài trắng nõn câu cặp sách trên vai Trúc Tâm Nhã đi, một tay cầm lấy, "Học tiết của tôi không cần dùng sách giáo khoa, sau này nhớ rõ mang theo đầu óc đi." Nói xong xoay người tiếp tục đi.
Trúc Tâm Nhã sửng sốt, sau đó là cảm động rối tinh rối mù!
Trong tiểu thuyết Khuyết Hàn Phù là lãnh tâm lãnh tình, rất ít biểu đạt tình cảm của chính mình, vĩnh viễn là một bông hoa cao lãnh không thể xâm phạm.
Ai có thể biết được cô thiện lương như vậy, sợ nàng mệt còn giúp nàng cầm cặp sách.
Trúc Tâm Nhã che lại khuôn mặt hồng hồng chạy chậm theo sau.
Lần này không có cặp sách nặng nề kéo lại phía sau, nàng đi thập phần nhẹ nhàng.
Nhiệt khí trên mặt Trúc Tâm Nhã mãi cho đến văn phòng Khuyết Hàn Phù cũng chưa thể tan đi, Khuyết Hàn Phù đẩy cửa ra đi vào văn phòng, Trúc Tâm Nhã nhảy nhót mà đi theo sau cô bước vào.
"Hàn Phù em lên lớp xong.....Tại sao lại là cô?!" Kỳ Chu không dám tin tưởng mà nhảy dựng từ trên ghế lên chỉ vào Trúc Tâm Nhã.
Khuyết Hàn Phù để cặp sách của Trúc Tâm Nhã lên bàn làm việc, ngồi vào chỗ của mình, mới gương mắt hỏi Kỳ Chu đang giằng co với Trúc Tâm Nhã: "Hai người quen biết?"
Trước mặt nữ thần mình yêu thầm, Kỳ Chu khống chế bản thân biểu hiện ra một mặt hoàn mỹ của mình. Hắn thu hồi kinh ngạc trên mặt, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc vàng nói: "Cô ta là fan cuồng của anh, anh ở trong phòng làm việc của em mà cô ta cũng biết."
Trúc Tâm Nhã chạy đến trước bàn làm việc của Khuyết Hàn Phù, chống tay ở trên bàn, bĩu môi ủy khuất nói: "Khuyết giáo sư, Kỳ Chu hiểu lầm ta, ta thề, ta tuyệt đối không phải fan cuồng của hắn." Đôi môi hồng giống như kẹo bông gòn mềm mại.
"Hàn Phù em đừng tin cô ta!" Kỳ Chu đi đến trước bàn làm việc của Khuyết Hàn Phù, đem chuyện lúc nãy mình gặp Trúc Tâm Nhã nói, "Cô ta trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, cố ý ném vỡ điện thoại anh, rồi ném thẻ lại cho anh.... Đúng rồi, tôi không cần đồ của fan cuồng, trả cô." Kỳ Chu móc thẻ ngân hàng Trúc Tâm Nhã đền cho hắn từ trong túi quần ra, ném qua trước mắt Trúc Tâm Nhã.
"Anh!" Trúc Tâm Nhã thở phì phì trừng Kỳ Chu.
Khuyết Hàn Phù ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn hai người bọn họ ở trước mặt mình ầm ĩ, duỗi tay gõ gõ mặt bàn, thanh âm thanh thúy thành công làm cho bọn họ an tĩnh ngậm miệng lại.
"Chuyện lúc nãy tôi không biết, sở dĩ em ấy đến văn phòng tôi không phải bởi vì biết anh ở chỗ này, mà là bởi vì em ấy là học sinh của tôi, đi học không trả lời được câu hỏi, tôi yêu cầu em ấy đi học phụ đạo sau tiết."
Kỳ Chu sắc mặt cứng đờ: "A, phải, phải không, xem ra là anh hiểu lầm."
Trúc Tâm Nhã dùng sức gật đầu, "Chính là hiểu lầm."
Khuyết Hàn Phù không thích lãng phí thời gian, thấy hai người giải trừ hiểu lầm, liền đem ánh mắt hướng qua Kỳ Chu, "Anh nói có chuyện quan trọng tìm tôi, tiết trước không có thời gian nói, bây giờ có thể nói."
Kỳ Chu lớn hơn Khuyết Hàn Phù một tuổi, ở trước mặt Khuyết Hàn Phù lại như em trai nhỏ, nghe lời mà đem ghế dựa qua trước bàn làm việc, mặt đối mặt nói chuyện với Khuyết Hàn Phù.
"Hàn Phù, anh ký hợp đồng diễn phim mới, cuối tuần bắt đầu quay, trong đó có nhân vật quang minh Thánh Nữ mà đạo diễn mãi vẫn không tìm được diễn viên thích hợp, Hàn Phù em không phải vẫn luôn cảm thấy hứng thú với diễn xuất sao, không phải thử casting một chút. Quang minh Thánh Nữ đất diễn không nhiều lắm, hai ba ngày là có thể quay xong!" Kỳ Chu mong đợi mà nhìn Khuyết Hàn Phù.
Trúc Tâm Nhã đã đọc qua tiểu thuyết biết Khuyết Hàn Phù sẽ cự tuyệt.
"Cám ơn anh đã có lòng nghĩ đến tôi, bất quá hiện tại tôi đã không còn cảm thấy hứng thú với diễn xuất." Khuyết Hàn Phù nói, "Còn có chuyện gì không? Tôi còn phải bổ túc cho học sinh của tôi."
Kỳ Chu cực kì thất vọng, trước đó hắn đã nói chuyện với đạo diễn khen Khuyết Hàn Phù, vỗ ngực đảm bảo người mình tìm tuyệt đối sẽ thích hợp, kết quả Khuyết Hàn Phù đột nhiên không còn hứng thú với diễn xuất.
Rõ ràng lúc trước hai người nói chuyện phiếm Khuyết Hàn Phù vẫn luôn hỏi chuyện quan hệ với đoàn phim của mình, vì cái gì hứng thú biến mất đột nhiên như vậy.
"Không, không có chuyện gì khác." Kỳ Chu cười miễn cưỡng, "Em có việc gấp anh liền đi trước, có thời gian lại liên lạc."
Khuyết Hàn Phù nói: "Có việc lại liên lạc." Ý tứ chính là không có việc gì thì không cần liên lạc làm lãng phí thời gian của cô.
Kỳ Chu quen biết Khuyết Hàn Phù từ nhỏ, biết tính cách cô chính là thích nói thẳng, cũng không cảm thấy khó chịu, gật gật đầu với Khuyết Hàn Phù, xoay người rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chỉ còn lại Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù.
Ánh mắt chuyên chú của Khuyết Hàn Phù dừng ở trên người Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã bị cô nhìn ngực phát ngứa, lòng bàn tay ra mồ hôi.
Không khí tựa hồ trở nên loãng hơn, Trúc Tâm Nhã hô hấp có chút khó khăn, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Trúc Tâm Nhã: Em có phải là sinh bệnh hay không?
Khuyết Hàn Phù: Không, chỉ là em coi trọng tôi.