Trúc Tâm Nhã siêu cấp muốn kết hôn với Khuyết Hàn Phù.
Nàng gọi video với Khuyết Hàn Phù xong, mặc áo ngủ xuống phòng khách dưới lầu tìm Trúc Âm và Phương Phương đang xem TV.
"Ba, mẹ. con có chuyện muốn nói với hai người." Trúc Tâm Nhã mặc áo ngủ hình con thỏ đáng yêu, xinh xắn đứng trước mặt ba mẹ, đôi mắt chớp chớp, miễn bàn là có bao nhiêu đáng yêu, Trúc Âm cùng Phương Phương nhìn một thoáng tình thương của cha mẹ trong lòng bị kích động.
Phương Phương vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Nhã Nhã, mau ngồi xuống rồi nói."
Trúc Âm cười hỏi: "Có chuyện gì, ba đều đáp ứng con, nói đi."
Bị ba mẹ nhìn chằm chằm, Trúc Tâm Nhã ngồi xuống xong mới bắt đầu cảm giác được khẩn trương.
Một bên nghĩ vạn nhất bọn họ không đáp ứng thì làm sao bây giờ, một bên tự nói với bản thân Khuyết Hàn Phù ưu tú như vậy, bọn họ không có khả năng không đồng ý.
Trúc Tâm Nhã lấy lại bình tĩnh, mấy ngón tay mảnh khảnh trắng nõn rối rắm quấn bên nhau, "Lúc trước có người thổ lộ với con, nhưng khi đó con còn chưa có giải trừ hôn ước, nên không có đáp ứng chị ấy. Vừa rồi tập đoàn đã đăng weibo, con liền gọi điện video cho chị ấy, đồng ý thỉnh cầu kết giao...."
Trúc Âm cùng Phương Phương kinh ngạc liếc nhìn nhau, Trúc Âm nói: "Nhã Nhã, mấy hôm trước con không cho ba giới thiệu bạn trai cho con chính là bởi vì người kia đang theo đuổi con? Con thích hắn?"
Gương mặt Trúc Tâm Nhã phiếm nhiệt, ngượng ngùng gật gật đầu, "Thích."
Phương Phương nắm lấy tay Trúc Tâm Nhã, ôn nhu hỏi: "Nhã Nhã, trước nói cho mẹ biết, con quen biết hắn như thế nào vậy?"
Hai vợ chồng bọn họ sẽ không ngăn cản con gái tìm bạn trai, nhưng sau khi trải qua chuyện Lê Hanh này, bọn họ phải càng thêm cẩn thận. Nhã Nhã quen bạn trai, phải trải qua mấy năm sau khi hoàn toàn hiểu biết đối phương, nếu bọn họ cảm thấy có thể đem Trúc Tâm Nhã giao phó cho người đó, hai nhà mới bàn chuyện cưới gả.
Khi Trúc Tâm Nhã nói đến Khuyết Hàn Phù, trong mắt loé lên ánh sáng lộng lẫy, "Chị ấy là giáo sư đại học Long Thành, trong tiết của chị ấy con không trả lời được câu hỏi, tan học theo chị ấy lên văn phòng, cứ như vậy quen biết."
Lúc trước Trúc Âm tài trợ tiền cho đại học Long Thành tự nhiên có hiểu biết về trường này, theo ông biết, giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Rốt cuộc là cái lão gia hoả nào dám già không đứng đắn mà câu dẫn Trúc Tâm Nhã con gái bảo bối của ông?
"Không được, ba không đồng ý!" Trúc Âm cả giận nói.
Trúc Tâm Nhã và Phương Phương cùng vô thố nhìn về phía Trúc Âm, Phương Phương vỗ vỗ bờ vai của ông nói: "Nói nhỏ chút, đều doạ đến Nhã Nhã rồi. anh đừng vội phản đối, ít nhất cũng để Nhã Nhã giới thiệu xong mới nói đến cái khác."
Phương Phương cũng là nữ nhân, hiểu biết tâm tư nữ nhân.
Nàng nếu đã thích một người, người khác càng phản đối, nàng càng phải ở bên đối phương.
Cho nên nếu gặp được đối tượng không hài lòng cũng không thể bức bách, phải làm cho Nhã Nhã tự mình thấy được rõ ràng khuyết điểm của đối phương rồi chủ động chia tay mới được.
Trúc Âm miễn cưỡng bị Phương Phương thuyết phục, nỗ lực làm cho biểu tình trên mặt mình nhu hoà xuống, "Nhã Nhã, vừa nãy ba không phải sinh khí với con, đừng sợ."
Trúc Tâm Nhã ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết ba mẹ yêu con, con sẽ không làm ba mẹ tức giận."
Trúc Âm cảm động khoé mắt rưng rưng, trong lòng lại càng thêm hận cái lão dám câu dẫn con gái bảo bối mình đi.
Trúc Âm sửa lại thái độ, hỏi: "Đối phương là giáo sư, tuổi hẳn là không nhỏ đi?"
Trúc Tâm Nhã nói: "Chị ấy năm nay 23 tuổi, chỉ lớn hơn con hai tuổi, tuổi không lớn."
Phương Phương bỗng nhiên có hứng thú, "Giáo sư 23 tuổi rất ít thấy đây."
Ánh mắt Trúc Âm hồ nghi, đại học Long Thành nếu có giáo sư trẻ tuổi như vậy, ông không có khả năng không biết, Nhã Nhã không nên vì hắn mà nói dối, hắn không phải 23, mà là 46 đi?
Trúc Âm che lại trái tim, chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông.
Không được, lão già 46 tuổi tuyệt đối không được!
Trúc Tâm Nhã vui vẻ nói với Phương Phương: "Còn chưa hết đâu, chị ấy không chỉ là giáo sư một chuyên ngành, hơn nữa còn vượt hệ đồng thời dạy thật nhiều chuyên ngành, là thiên tài trong thiên tài, trường học của con không có một ai không sùng bái chị ấy!"
"Vậy hai con quen biết được bao lâu rồi?" Phương Phương nhìn khuôn mặt nhỏ đang hưng phấn của con gái.
Trúc Tâm Nhã vươn hai ngón tay.
"Hai năm?" Xem ra là thời điểm vào năm nhất liền quen biết.
Trúc Tâm Nhã lắc đầu, "Không có lâu như vậy."
"Hai tháng?" Hai tháng có chút ngắn.
Nào biết Trúc Tâm Nhã vẫn lắc đầu, "Chúng con quen biết được hai tuần!"
Phương Phương: "!!! Mới hai tuần???"
Trúc Tâm Nhã ôm lấy cánh tay Phương Phương nhẹ nhàng lắc: "Tuy rằng chỉ có hai tuần, nhưng con cảm thấy chúng con như đã quen biết rất lâu, thời gian không phải là vấn đề, cảm tình chúng con giành cho nhau mới là quan trọng nhất."
Mặc cho Trúc Tâm Nhã nói như thế nào, Phương Phương đều cảm thấy đối phương có chút không đứng đắn, mới quen biết hai tuần đã thông đồng con gái ngoan của bà, mà còn là sư sinh, cái này ở cổ đại đều là cấm kỵ!
"Nhã Nhã, mẹ cảm thấy người nam nhân không quá xứng đôi với con, chúng ta quan sát thêm được không?" Phương Phương dùng ngữ khí thương lượng nói với Trúc Tâm Nhã.
Trúc Âm ở một bên điên cuồng gật đầu: "Cần thiết từ từ quan sát."
Đôi mắt Trúc Tâm Nhã hơi hơi trợn lên, "Không đúng, me, chị ấy là nữ, không phải nam."
"Cái gì???"
"Cái gì???"
Trong lòng Trúc Âm bỗng nhiên vừa động, 23 tuổi, giáo sư vượt hệ, nữ, "Người con nói không phải Khuyết Hàn Phù đi?"
Trúc Tâm Nhã gật đầu, "Đúng vậy, chính là Khuyết Hàn Phù, ba cũng đã nghe nói về chị ấy sao?"
Đâu chỉ là nghe nói qua, quả thực chính là như sấm bên tai.
Tâm tình Trúc Âm phức tạp mà nghĩ.
Lúc trước nhiều hạng mục của tập đoàn Phương Âm đều có Khuyết Hàn Phù tham dự nghiên cứu thực nghiệm, có thể nói tập đoàn Phương Âm sở dĩ có thể trong mấy năm phát triển nhanh như vậy, không thể không quan hệ tới Khuyết Hàn Phù.
Lúc trước Trúc Âm là vì đại học Long Thành quyên tiền, không nghĩ tới nhờ vậy mà quen biết Khuyết Hàn Phù, thông qua hiệu trưởng đại học Long Thành giật dây, Trúc Âm tốn thật nhiều sức mới thuyết phục được Khuyết Hàn Phù hợp tác với tập đoàn Phương Âm.
Phương Phương nghe được Trúc Âm nói, phản ứng được một chút, bừng tỉnh nói: "Thì ra là vị Khuyết giáo sư kia."
Trúc Tâm Nhã chớp chớp mắt, "Mẹ cũng biết Hàn Phù sao?"
Trúc Âm cùng Phương Phương cảm thấy bản thân nhất định là không cẩn thận ngủ rồi nằm mơ, Trúc Âm khụ một tiếng, nói: "Nhã Nhã, con xác định người thổ lộ với con là Khuyết Hàn Phù? Có thể là con nhận sai người....."
"Ba! Sao con có thể nhận sai người! Cả trường con đều biết chị ấy!" Trúc Tâm Nhã bĩu môi nói.
Phương Phương vỗ vỗ lưng con gái, nói: "Ba con cũng là không thể tin được mới hỏi, nói thật, mẹ cũng muốn hỏi con vấn đề này, Khuyết Hàn Phù thật sự là thổ lộ với con? Không phải là con chủ động sao?"
Trúc Tâm Nhã bị tổn thương lòng tự tôn.
Nàng đã chuẩn bị tốt khi nói ra Khuyết Hàn Phù là nữ nhân sẽ bị ba mẹ phản đối, nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới ba mẹ sẽ có loại biểu hiện này.
"Thật là Hàn Phù thổ lộ với con trước!" Trúc Tâm Nhã hận không thể kéo kp qua đây để cho cô tự mình nói với Trúc Âm và Phương Phương.
Phương Phương nói: "Nhã Nhã đừng tức giận, ba mẹ tin tưởng con, vừa rồi chính là có chút, có chút không nghĩ tới, tuy rằng mẹ chưa thấy Khuyết Hàn Phù, nhưng không ít lần nghe được tên cô ấy từ miệng ba con, cô ấy không phải là tính cách tương đối lạnh lùng sao, cho nên chúng ta mới thể nghi ngờ cô ấy sẽ chủ động thổ lộ."
Trúc Tâm Nhã nghe Phương Phương giải thích xong, đắc ý mà giơ cằm nhỏ, "Đương nhiên là bởi vì con gái hai người có mị lực quá lớn, cả Khuyết Hàn Phù cao lãnh như vậy ở trước mặt con đều kìm giữ không được."
Trúc Âm sau khi biết người yêu mới của Trúc Tâm Nhã là Khuyết Hàn Phù, liền biết bản thân không ngăn cản được đoạn tình yêu này, huống chi ông cũng không quá muốn ngăn cản.
Khuyết Hàn Phù chính là nhân vật cỡ quốc bảo, nếu không phải cô không màng danh lợi, một lòng làm nghiên cứu, đã sớm nổi tiếng thế giới.
"Con gái ba đương nhiên có mị lực." Trên mặt Trúc Âm rốt cuộc lộ ra nụ cười.
"Vậy hai người đồng ý con kết giao với Khuyết Hàn Phù sao?"
Trúc Âm nói: "Ba đồng ý, mẹ con cũng đồng ý. Cao hứng?"
Trúc Tâm Nhã cười hắc hắc, "Bất quá con từ trên lầu xuống không phải muốn nói với ba mẹ chuyện hai người chúng con kết giao."
"Còn có chuyện gì?" Phương Phương nghi hoặc nói.
Trúc Tâm Nhã chột dạ dời đi tầm mắt, không dám nhìn qua phía ba mẹ, "Vừa rồi không phải con gọi video đáp ứng Hàn Phù thổ lộ sao, sau đó con kích động, cầu hôn Hàn Phù, chị ấy......" Trúc Tâm Nhã nhanh chóng nhìn biểu tình của ba mẹ, "Chị ấy đồng ý rồi, ngày mai chúng con muốn đi lãnh chứng."
Sau khi Trúc Tâm Nhã nói xong, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trúc Âm, Phương Phương: "......" Tâm tình phức tạp.
Yêu đương có thể, thậm chí bọn họ phi thường ủng hộ, nhưng kết hôn không phải một chuyện đơn giản, này liên quan tới hai gia đình.
"Gia đình Khuyết Hàn Phù đồng ý sao?" Phương Phương hỏi.
Trúc Tâm Nhã tuy rằng không nghe Khuyết Hàn Phù nói qua tình huống trong nhà mình, nhưng nàng đọc qua tiểu thuyết a.
Ba mẹ Khuyết Hàn Phù đều không đáng tin cậy, kết hôn xong ngoại tình, tạo thành thương tổn rất lớn cho Khuyết Hàn Phù, có thể nói Khuyết Hàn Phù sở dĩ trở nên cao lãnh như vậy, có quan hệ rất lớn với hai người ba mẹ không xứng chức kia.
Trúc Tâm Nhã nói: "Hàn Phù không có quan hệ tốt với người trong nhà, loại chuyện kết hôn này chị ấy có thể tự mình làm chủ, chúng con sau khi kết sẽ không qua lại với ba mẹ bên nhà chị ấy."
Trong tiểu thuyết không lâu sau khi Khuyết Hàn Phù gặp gỡ Lê Hanh, Khuyết Hàn Phù liền đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, sau này dưỡng lão cô sẽ phụ trách, nhưng cô sẽ không gặp lại hai người kia.
Ba mẹ Khuyết Hàn Phù ban đầu đương nhiên không đồng ý, có con gái giống như rương kho báu, sao bọn họ có thể buông tay.
Khuyết Hàn Phù góp nhặt chứng cứ bọn họ ngoại tình nhiều năm qua, nếu bọn họ không đồng ý, liền đem chứng cứ rải đến trường bọn họ dạy.
Ba mẹ cô tuy rằng làm rất nhiều chuyện không biết xấu hổ, nhưng lại coi trọng thể diện, bọn họ đều là giáo sư đức cao vọng trọng, còn có con gái thập phần ưu tú, là nhân sinh thắng lợi trong mắt mọi người. Nếu chuyện hai người ngoại tình tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ chịu muôn vàn thoá mạ, chuyện này so với giết bọn họ còn không thể chịu đựng được hơn.
Phương Phương liếc nhìn Trúc Âm một cái, Trúc Âm nói với Trúc Tâm Nhã: "Chuyện các con kết hôn vẫn là nên thận trọng, không bằng tìm thời gian gặp mặt một lần, sau đó lại nói chuyện khác."
- ----------------
Merry Christmas ????