Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 13




Khuyết Hàn Phù đưa Trúc Tâm Nhã đến ngoài cửa ký túc xá liền rời đi, Trúc Tâm Nhã nhìn bóng dáng cô biến mất ở trong màn mưa, mới xoay người đi vào ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, Trúc Tâm Nhã cởi giày bò lên giường gửi wechat cho Khuyết Hàn Phù.

Trúc Tâm Nhã: Khuyết giáo sư, em đã vào trong Trúc Tâm Nhã, cô tới văn phòng rồi trả lời em một chút được không ~

Gửi tin nhắn xong liền bắt đầu nhìn chằm chằm di dộng chờ Khuyết Hàn Phù trả lời.

Trong lòng nàng biết Khuyết Hàn Phù đi về phải mất ít nhất năm phút đồng hồ, nàng có thể lướt Weibo, xem hotsearch, chờ năm phút sau lại quay lại.

Chính là Trúc Tâm Nhã không đợi được tin nhắn của Khuyết Hàn Phù thì không nhấc nổi bất luận hứng thú gì để đi làm việc khác.

Chân trắng như tuyết nhấc lên trên, lay a lay, hai gót chân nhỏ bởi vì dính nước trở nên có chút trắng, nhưng mười ngón chân vẫn phấn nộn xinh đẹp như cũ.

Rốt cuộc, di động vang lên một tiếng, tin nhắn Khuyết Hàn Phù hiện lên trên màn hình.

Đôi mắt Trúc Tâm Nhã tức khắc sáng ngời.

Khuyết Hàn Phù: Tới rồi, có việc?

Trúc Tâm Nhã cười đánh chữ trả lời, chân càng vui sướng lung lay.

Trúc Tâm Nhã: Không có gì, chính là lo lắng cô. Biết cô an toàn trở lại văn phòng em yên tâm rồi a ~

Trúc Tâm Nhã: Khuyết giáo sư, cô cứ làm việc, em không quấy rầy cô ~

Khuyết Hàn Phù đánh chữ tới một nửa, yên lặng xóa bỏ, trả lời một cái "Ân" lạnh như băng.

Trúc Tâm Nhã một chút cũng không thèm để ý Khuyết Hàn Phù lãnh đạm, nữ chủ trong tiểu thuyết chính là lãnh đạm cao quý, ngày nào Khuyết Hàn Phù nhiệt tình như lửa nàng mới có cảm giác kỳ quái đây.

Chờ đến buổi chiều, mưa bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng.

Dù với áo khoác Trúc Tâm Nhã còn đang ở lại phòng học, mưa ngừng, Trúc Tâm Nhã nhanh chóng đi phòng học, kết quả phát hiện dù với áo khoác của mình đều không thấy.

Phòng học buổi sáng có người học, rất có thể bị người nào đó giao cho chủ nhiệm.

Trúc Tâm Nhã đến tường bên ngoài phòng học, nhìn thấy hôm nay học ở phòng này là năm hai chuyên ngành văn học hiện đại cùng với năm nhất chuyên ngành hóa học.

Trúc Tâm Nhã ở trên diễn đàn đại học đăng thông báo tìm đồ, nếu có người giúp mình sẽ phát hồng bao cảm ơn một chút, nếu có tin tức có thể nhắn riêng cho mình, có bao lì xì cảm tạ khác.

Trên diễn đàn tức khắc có một đám người kêu đại gia.

Trúc Tâm Nhã rời khỏi QQ, đi khu hành chính tìm hai chủ nhiệm của chuyên ngành văn học hiện đại và hóa học, nói với chủ nhiệm lí do mình đné, hai người đều nói mình không có học sinh nào nhặt được đồ vật, chủ nhiệm văn học hiện đại lại giúp Trúc Tâm Nhã liên hệ chỗ trường để đồ bị mất, nơi đó cũng không có dù với áo khoác của Trúc Tâm Nhã.

Dù của Trúc Tâm Nhã là đặt làm riêng, áo khoác là phiên bản giới hạn mua bên nước ngoài, nàng đối diện với người thoạt nhìn tương đối, chủ nhiệm phụ trách chuyên ngành văn học hiện đại Lâm Hàm nói: "Lão sư, xin hỏi có thể đi chỗ nào xem camera? Em nhớ rõ hành lang đều có camera, nhìn camera nói không chừng có thể tìm được đồ của em."

Lâm Hàm còn chưa kịp nói, chủ nhiệm chuyên ngành hóa học bên cạnh Vương Đình Hương cướp lời nói: "Camera trường học là để cho một học sinh như cô muốn xem thì xem sao? Dù với áo khoác có thể đáng giá bao nhiêu tiền, đại học Long Thành chính là đại học đứng đầu quốc nội, học sinh nơi này ai sẽ lấy trộm dù với áo khoác? Đừng rảnh rỗi đứng ở đây tìm việc."

Nghe Vương Đình Hương nói xong, khuôn mặt nhỏ của Trúc Tâm Nhã tức khắc lạnh xuống, nàng chưa từng làm tư thái như vậy bao giờ, liền học theo bộ dáng Khuyết Hàn Phù trong trí nhớ, trong ánh mắt mang theo đạm mạc, lạnh lùng liếc Vương Đình Hương một cái, thanh âm mang theo khí lạnh nói: "Vương lão sư làm sao biết dù với áo khoác của em không đáng giá tiền không đáng để người trộm đi?"

Vương Đình Hương bị bộ dáng Trúc Tâm Nhã lạnh lùng làm nghẹn, trong lòng tức khắc nhảy dựng. Vương Đình Hương cảm thấy chính mình bị một người học sinh mạo phạm, càng thêm không vui nói: "Vô nghĩa, áo khoác thêm dù nhiều nhất bất quá 500 tệ, học sinh tùy tiện đi làm chút là có thể mua được, chút tiền đấy cho dù cô báo cảnh sát đều sẽ không quản."

"Cô nói cảnh sát mặc kệ cảnh sát liền mặc kệ, Vương lão sư là ám chỉ cảnh sát không làm tròn trách nhiệm sao?"

Vương Đình Hương bị khí thế của nàng áp đảo không nhịn được lui về sau một bước, "Tôi, tôi không có nói như vậy, cô không cần phải nói quá lên!"

Lâm Hàm kéo Vương Đình Hương một chút, muốn cho cô ta đừng có cãi nhau với học sinh, Vương Đình Hương lại hất tay Lâm Hàm ra, căm giận trừng mắt liếc nàng một cái, "Cần cô ở chỗ này giả vờ làm người tốt sao?"

Lâm Hàm vốn có ý tốt, bị cô ta làm tức mặt cũng đều đỏ, một câu đều không nói nên lời.

"Cô! Không cần ở chỗ này quấy rầy chúng ta làm việc, cẩn thận tôi nói với chủ nhiệm của cô. Cô đã năm ba, không muốn bị cấm thi thì liền đi nhanh đi!"

Trúc Tâm Nhã vẫn là lần đầu tiên thấy loại người này, nhịn không được cười, "Dù Lamandar đặc chế, đỉnh dù được khảm hồng bảo thạch, cán dù được khảm mười tám viên kim cương vụn, định giá 10 vạn USD, hiện tại 1 USD tương đương 7 tệ, mười vạn USD chính là 70 vạn tệ. Còn áo khoác, xác thật cũng không đáng giá gì, một cái phiên bản giới hạn, tổng giá trị 1 vạn 8800 tệ, so với cái dù, còn kém xa lắc."

Lâm Hàm khiếp sợ đầy mặt, ai có thể nghĩ đến một cái dù sẽ trị giá nhiều tiền như vậy.

Vương Đình Hương nghe xong cười châm chọc, "Tôi còn có thể nói trên người tôi cái này là cao cấp đặc chế, trị giá 50 vạn đây. Cô là một học sinh, không biết chăm chỉ học tập, thói hư vinh lại học được cả mười phần mười."

Vì để có thể an tĩnh vượt qua bốn năm đại học, thân phận con gái nhà giàu số một Long Thành của Trúc Tâm Nhã chỉ có vài vị lãnh đạo cùng với chủ nhiệm của nàng biết.

Trúc Tâm Nhã không định vì Vương Đình Hương mà bại lộ thân phận, nàng lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Vương Đình Hương một cái, gửi cho Khuyết Hàn Phù một cái tin nhắn.

Trúc Tâm Nhã: Oa oa oa, Khuyết giáo sư, có người khi dễ em, cô mau tới cứu em a [khóc lớn]

Khuyết Hàn Phù không biết Trúc Tâm Nhã đã xảy ra chuyện gì, nhìn tin nhắn mà trong lòng cả kinh, vội vàng đánh chữ hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Trúc Tâm Nhã: Em ở văn phòng hành chính tổng hợp của chủ nhiệm năm nhất năm hai, em lạc mất đồ, có chủ nhiệm tên Vương Đình Hương không chỉ không có ý giúp em, còn châm chọc em, cô còn không tới là em sẽ bị cô ta khi dễ cho chết ô ô ô -

Trúc Tâm Nhã cáo trạng với Khuyết Hàn Phù xong, lạnh lùng mà nói với Vương Đình Hương: "Em không đi, cô không giúp em, em tìm người tới giúp em."

Vương Đình Hương cười nhạo: "Không phải là tìm chủ nhiệm của các cô đi."

Nói xong cô ta có chút tự đắc liếc mắt nhìn Trúc Tâm Nhã, "Nói thật cho cô biết, chú ruột của tôi là phó hiệu trưởng đại học Long Thành, cho dù cô tìm chủ nhiệm của cô tới, tôi nói không cho cô xem camera, cô liền không thể xem!" Cô ta phải cho tiểu nha đầu phản nghịch này một cái giáo huấn, để nàng biết có một vài người nàng không thể đắc tội được!

Trúc Tâm Nhã nhàn nhạt nói: "Phải không, thì ra chú ruột cô là phó hiệu trưởng a."

Bởi vì quan hệ với Vương phó hiệu trưởng, Vương Đình Hương ở trong đại học Long Thành có thể nói là nghênh ngang, các đồng nghiệp đều biết thân phận của cô ta, sẽ không đối nghịch với cô ta, thậm chí vì lấy lòng Vương phó hiệu trưởng, sẽ cố ý làm tốt quan hệ với cô ta.

Vương Đình Hương tới đại học Long Thành công tác ba tháng, thu lợi từ chỗ các đồng nghiệp không biết nhiều ít, chính thời điểm xuân phong đắc ý, đột nhiên xuất hiện một nữ học sinh dám động đến cô ta, Vương Đình Hương làm sao chịu được.

Hôm nay việc này không thể dễ dàng như vậy mà chấm dứt!

Vương Đình Hương oán hận mà nghĩ.

Trùng hợp chính là, Trúc Tâm Nhã cũng nghĩ như vậy.

Khu hành chính ngay gần tòa văn phòng, Trúc Tâm Nhã đợi chưa đến năm phút, Khuyết Hàn Phù liền gõ cửa đi vào văn phòng tổng hợp của chủ nhiệm năm nhất năm hai.

Trúc Tâm Nhã lộ ra tươi cười, mới vừa bước về phía cô một bước, đã bị Vương Đình Hương đẩy sang một bên.

Vương Đình Hương nhiệt tình nói: "Khuyết giáo sư, sao ngài lại tới đây? Có việc gì ngài cứ nói với tôi, tôi nhất định giúp ngài giải quyết."

Tác giả có lời muốn nói:

Trúc Tâm Nhã: Luôn có người vội vàng muốn bị vả mặt.