Ta Đi Rồi

Chương 8




Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

+

18.

"Theo anh trở về." Chu Tri Lâm ngồi ở ghế lái, trong giọng nói hận sắt không thành thép, cùng không thể tin được: " Chỗ rách nát kia có cái gì để trở về. ”

Tôi đại khái có lẽ do dỗ dành tính tình thối nát của Tống Phi đã lâu, nghe vậy cũng không cảm thấy tức giận, chỉ nói: "Đó là nhà tôi mà. ”

"Nếu không về nhà thì về đâu?"

Môi anh ấy giật giật, xem ra còn muốn phản bác. Sau đó giãy dụa mấy lần, vẫn là buộc mình nuốt trở về.

Chu Tri Lâm lại tức giận.

Trong lòng tôi rút ra một kết luận như vậy, thế nhưng không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy anh ấy cũng rất đáng yêu.

Tống Phi thích anh ấy là có lý do, tuy rằng mặt ngoài lạnh lùng, có vẻ ngang tàng nhưng trong lòng còn rất thiện lương.

Anh ấy không nói một lời, cuối cùng vẫn như tôi mong muốn, lái xe xuống tầng dưới nhà tôi, lạnh lùng phun ra hai từ: "Đến rồi."

Tôi cảm ơn anh ấy, cởi dây an toàn, trong nháy mắt khi mở cửa xe để đi xuống, anh ấy gọi lại: "Chờ đã. ”

Tôi quay đầu lại và thấy anh ấy nhấc điện thoại di động lên, mở khóa và đưa nó đến trước mặt tôi, và nói, "Thêm WeChat."

Tôi nhất thời có chút bật cười, lần thứ hai cảm thấy từ "đáng yêu" rất phù hợp với anh ấy. Nói "thêm WeChat" bằng động tác như vậy có chút giống mèo

19.

Hành lang tối ôm, tôi chớp mắt, miễn cưỡng nhìn trong bóng tối, lấy chìa khóa từ túi và mò mẫm tìm khe cắm chìa khóa.

" Anh đã đi đâu".

Tôi bật đèn ở cửa chính, thấy Tống Phi ngồi trên sô pha, không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn tôi.

Thành thật mà nói, tôi đã bị dọa sợ.

Đổi lại là ai phỏng chừng đều sẽ bị dọa sợ. Dù sao một người ngồi trong bóng tối, không bật đèn cũng không chơi điện thoại di động, đơn thuần ngồi, chợt lên tiếng, cùng rất giống với đoạn mở đầu của nhiều phim kinh dị trong nước.

Tống Phi đứng lên, sắc mặt tối tăm không rõ, từng bước từng bước tới gần tôi, nói: "Anh đã đi đâu. ”

"Bệnh viện." Tôi mỉm cười, cố gắng làm cho bầu không khí phán xét này thoải mái hơn một chút, nói:” Em hỏi điều này để làm gì, quan tâm đến anh? ”

"Bệnh viện?" Tống Phi lặp lại.

Em ấy cười nhạo một tiếng, gật gật đầu, cắn môi dưới, sau đó túm cổ áo tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi lạnh lùng đến gần như không có cảm xúc, nói: " Anh đi gặp ai. ”

" Anh có phải đi gặp Chu Tri Lâm không?" Giọng điệu của em ấy trầm thấp, lộ ra biểu tình tôi không hiểu lắm, bàn tay nắm chặt cổ áo tôi đều run rẩy, tự mình đưa ra đáp án: "Anh đã gặp anh ta rồi. ”

Tôi có thể thấy rằng em ấy đang tức giận, và sợ hãi.

Nhưng tôi không hiểu tại sao.

Tôi không hiểu giống như khi bảy năm trước em ấy đột nhiên tìm thấy tôi, nói với tôi, "Chỉ cần anh không bao giờ gặp lại Chu Tri Lâm, tôi sẽ đồng ý ở bên anh.

" Ừ " Cổ họng tôi có chút nghẹn lại, chua đến đau đớn. Cho đến bây giờ tôi không hiểu những gì tôi đang làm, chỉ vô thức trả lời em ấy: "Tình cờ gặp phải."

"Vậy tại sao anh ta lại đưa anh về?"

Tống Phi hét lớn một tiếng, rốt cục tìm được một chỗ phát tiết, đẩy tôi ra, dùng một loại ánh mắt gần như ghét cay ghét đắng nhìn tôi, sau đó run giọng nói: "Hai người không phải là anh em ruột sao? Anh không cảm thấy ghê tởm sao? ”

"Chu Tri Viễn, anh có biết hay không, anh thật sự thật ghê tởm."

20.

Bình tĩnh lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhịn xuống cơn đau khi bị đẩy ra đụng vào góc tường, trên lưng truyền đến đau đớn bén nhọn, ở trong lòng tự nhủ với mình.

Không có gì phải ồn ào, bản thân cũng sắp chết rồi.

"Thực xin lỗi." Tôi cúi đầu, sau một hồi im lặng chết chóc mở miệng, cơ miệng giống như bộ nhớ kéo khóe miệng, thấp giọng nói: "Lần sau sẽ không." ”

Em ấy không mở mắt, không nhìn tôi.

Tôi mím môi, cầm chiếc túi để trên tủ giày, đưa cho em ấy, nói: "Anh đã mua bánh trên đường cho em"

"Là cửa hàng em thích nhất, nếm thử đi." Tôi mỉm cười, cố gắng dỗ dành em ấy và nói, "Đừng có buồn."

‐-------‐--

3

Bộ này có phiên ngoại HE nhe mọi người, ( cp: Chu Tri Viễn × Chu Tri Lâm). Phiên ngoại này mình sẽ tách nó ra với phần chính văn nha.