Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
11.
Cả ngày hôm đó, tôi và em ấy hầu như không nói chuyện với nhau.
Cũng không phải là tôi không muốn nói, mà là không biết nói cái gì, trong lòng có chút muộn phiền, nếu sớm biết vậy thì đã không cùng em ấy tranh luận vô nghĩa, lãng phí chút thời gian cuối đời này
Mãi cho đến tối, tôi đã lấy cớ ăn tối, gõ cửa phòng em ấy và gọi: "Anh đã nấu cơm rồi, ra ăn chút đi em".
Thật ra không phải tôi không có tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy nó không còn cần thiết.
Nếu như tôi không biết mình sắp chết đến nơi, tôi khẳng định sẽ lợi dụng chuyện em ấy động thủ mà làm ầm đến mười ngày nửa tháng, sẽ làm ra nhiều chuyện đạo đức giả mà phim thần tượng lãng mạn không làm được.
Nhưng tôi sắp chết, tôi không thể lãng phí nhiều thời gian như vậy. Cho nên tôi sẽ bỏ qua chuyện này và chỉ muốn nói thêm hai câu với em ấy.
Trong mười năm qua tôi đã làm ra rất chuyện vô lý để thu hút sự chú ý của em ấy, cũng chẳng kém mấy lần cuối cùng này.
Trước cửa sinh tử cái gì cũng không quan trọng, tôi nghĩ thế nên trong lòng cũng được xoa dịu phần nào, tôi tiếp tục nói: "Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh để phần ăn ở trước cửa phòng, em nhớ lấy. ”
Đúng như tôi dự đoán, em ấy đã phớt lờ tôi.
Tôi coi đó là sự đồng ý của em ấy, múc một phần đặt ở trước cửa. Tôi gõ cửa và nói, "Anh đặt nó ở đây, anh còn có việc, anh đi trước."
" Em ăn xong đem chén đặt ở phòng bếp là được, anh trở về sẽ rửa."
Nói xong tôi liền ra khỏi cửa, lúc đóng cửa còn cố ý đập ra một tiếng động lớn.
Tôi nghĩ em nghe thấy tiếng tôi ra khỏi cửa, sẽ không còn giận dỗi với tôi, nhốt mình trong phòng không ra ngoài ăn tối.
12.
Tôi ngồi trên băng ghế bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình điện thoại di động, trong lòng tính toán thời gian em ấy cần để ăn cơm.
Mùa đông, ban đêm lạnh buốt.
Tôi đem quần áo bông quấn chặt người hơn chút, khom người và cố gắng phớt lờ con đau từ dạ dày truyền đến, đau thấu tim.
Trong nháy mắt cơn đau đến cực hạn, tôi cắn chặt răng, vậy tôi có thể tách rời suy nghĩ ấy, coi như là sớm thích ứng.
Làm quen với nó nhiều hơn một chút, nói không chừng đến cuối cùng còn có thể thoải mái một chút, giảm một chút thống khổ.
Qua một lúc cũng nên đi trở về, nói là đi nhưng dùng từ lết càng thích hợp hơn. Một một người đàn ông, hơi khom lưng lết từng bước một thật sự rất xấu, vừa vô dụng lại xấu hổ.
Tôi đoán, nếu là Chu Tri Lâm thì dù có đau chết, cũng phải đứng thẳng thắt lưng, duy trì thể diện cùng phong độ của mình.
Đây cũng là chênh lệch giữa tôi và anh ấy, tôi so ra kém anh ấy, bất kể là phương diện nào, đều so ra kém.
Tôi quá sợ đau, đau đến mức lười nghĩ người khác nghĩ gì về mình.
Nhưng ít nhiều vẫn cần sĩ diện
Tựa như bây giờ, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa là có thể đi vào lấy thuốc giảm đau, giảm bớt thống khổ cho mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại không muốn Tống Phi nhìn thấy bộ dáng khó xử này của tôi, chết cũng muốn sĩ diện.
Không biết có phải đau đến xuất hiện ảo giác hay không, tôi ngồi ở cửa thì hoảng hốt thấy mặt Chu Tri Lâm.
" Em ngồi ở cửa làm gì?"
Hóa ra không phải là ảo giác.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt giống y như đúc của tôi, muốn nói gì đó, mấp máy môi, mới phát hiện đã không còn hơi sức để nói.
Anh ấy ngồi xổm xuống, nhíu mày có chút lo lắng, nói: "Chu Tri Viễn, nói chuyện. ”
Tôi lắc lắc đầu, muốn nói "Không có việc gì", nhưng cổ họng khô cứng, thử vài lần cũng không lên tiếng được.
"Anh đưa em đến bệnh viện." Chu Tri Lâm trong thời gian ngắn đưa ra quyết định, sau đó vươn tay như muốn đỡ tôi dậy.
"...... Anh" Tôi giữ lại cánh tay của anh ấy và thì thầm, nói: "Em ổn."
Anh ấy ngây ngẩn cả người.
Đó là lý do tại sao tôi ghét anh ấy.
Anh ấy luôn tốt như vậy, tốt đến nỗi cho dù tôi là con ngoài giá thú, là bằng chứng cho thấy hạnh phúc gia đình của anh ấy tan vỡ, không có bất kỳ thành kiến nào với tôi.
Tôi nhớ lần đầu tiên anh ấy gặp tôi, anh ấy lạnh lùng, cũng đứng trước mặt tôi như bây giờ, đưa tay ra cho tôi và nói, "Anh là anh trai em, anh đưa em về nhà. "
12.
Có lẽ nghe được động tĩnh của chúng tôi, Tống Phi mở cửa ra.
Em ấy mím môi, ánh mắt trợn tròn một chút, nhìn lướt qua tôi một cái, sau đó chuyển tầm mắt đến Chu Tri Lâm đứng bên cạnh tôi, cười một chút, nói với anh ấy: "Anh Tri Lâm, sao anh lại tới đây? ”
"Tống Phi " Chu Tri Lâm không trả lời vẫn giữ vẻ mặt lạnh, xem ra là đang tức giận. Chỉ là anh ấy đang kiềm chế cơn giận, nói, "Chu Tri Viễn không được khỏe."
" Cậu là người yêu của Tri Viễn, cậu không nhận ra điều đó?"