Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu

Chương 20: Khi thiện sợ ác




“ Tại sao mặt mũi Mộc nhị tiểu thư cùng cổ có chút bất đồng , ta đoán Mộc nhị tiểu thư mặc dù xấu xí một chút , cái lớp da dưới cổ trắng như tuyết thêm vào mùi vị thân thể chắc chắn tư vị tất nhiên sẽ không tệ . ” 


Nói xong , Mộc Quân Minh cười xấu xa, liền đưa tay hướng trên vai Mộc Lưu Nguyệt mà để xuống.


Mộc Lưu Nguyệt bất động , không ai phát hiện trong con ngươi của nàng lại thoáng qua một tia sát khí . 


Rốt cục , thời điểm tay của hắn đang cách thân thể Mộc Lưu Nguyệt ba tấc, Mộc Lưu Nguyệt đột nhiên xoay người , trong con ngươi trong xuốt nhuộm đầy ánh sáng phệ huyết , giống như trời đất ngập tràn trong băng thiên tuyết, thật là khiến cho người ta kinh hãi . 

Khóe môi nàng lạnh lùng nhếch lên, vung tay liền cho Mộc Quân Minh một quyền. Một quyền kia mang theo năm phân huyền lực , chỉ sợ xương sườn giữa ngực cũng muốn đứt đoạn mất . 

“Ôi……” Mộc Quân Minh ngã trên mặt đất . 


Hắn lau vết máu ở khóe miệng một cái sát khí hung hãng đằng đằng mà đứng dậy, nhìn về phía Mộc Lưu Nguyệt . 


“ Ngươi , Mộc Lưu Nguyệt cái người phế vật này , vốn bản thiểu gia cũng chỉ là muốn ôm ngươi một cái , đó đã là coi trọng ngươi lắm rồi, ngươi còn dám ra tay đánh ta, ngươi cái tiện nhân này . ” Lời còn chưa nói hết , chỉ thấy trong tay Mộc Lưu Nguyệt hiện lên ba cây ngân châm, hướng ba huyệt đạo trọng yếu trên người hắn mà phi . 

“Đau quá, ngươi sử dụng pháp thuật gì với ta a! ” 

“ Nếu không muốn chết , cút !” Mộc Lưu Nguyệt phất tay áo một cái, lạnh lùng lên tiếng . 


Mấy người khác nghe vậy, bị dọa sợ đến hoảng hốt chạy loạn thành một đoàn. Bên miệng Mộc Lưu Nguyệt nổi lên một tia cười lạnh lẽo không nhiệt độ.

Toàn bộ ba ngân châm kia đều xông thẳng tới huyệt đạo, nếu không gặp gỡ được cao nhân có y thuật cao minh thì cả đời này của Mộc Quân Minh phải tàn phế rồi, hoàn toàn sẽ là kẻ bỏ đi.

Người chung quanh đều bị thân thủ cao cường của Mộc Lưu Nguyệt làm cho kinh sợ, đây là truyền thuyết về phế vật Mộc Nhị tiểu thư sao?

Mà sự thật tựa hồ không phải như vậy ? 


Bốn phía một loại yên tĩnh một cách quỷ dị, toàn bị vây trong trạng thái khiếp sợ. 

"Mộc Lưu Nguyệt, ngươi đi chết!" Một nữ tử mặc quần áo màu phấn nhạt phi thân đến, trên mặt một mảnh ánh mắt dữ tợn. Tất nhiên, Lưu Nguyệt đã nhận ra có người ở phía sau đang sử dụng huyền lực, có lẽ là dùng năm phần lực đạo hướng về chỗ nàng đứng mà đánh lén tới.

Ánh mắt lạnh lùng. Trong nháy mắt khi huyền lực sắp đụng vào người Mộc Lưu Nguyệt, nàng dùng tốc độ nhanh nhất tạo lên một tầng bạch quang kết giới quanh thân.

"Đùng___ "

"A___"

Từ phía sau tập kích tới, cô gái kia bị sức mạnh phản trả trở về, tản ra ánh sáng trắng làm chấn động tầng kết giới. Lực đạo tập kích cùng cô gái kia hòa làm một thể, phương hướng chuẩn xác thực không có lầm lẫn, toàn bộ đánh vào trên người Tô Tình tiểu thư.

"Đùng" một cái, âm thanh vật nặng rơi xuống đất, kế tiếp một đạo âm thanh thảm thiết vang vọng ở trong không khí, kèm theo từng đợt mùi máu tanh mà tới.

"Trên người ngươi có bảo vệ ngăn cách, là ai cho ngươi?" Tô Tình cho rằng Mộc nhị tiểu thư nhất định là đã nhận được một cái pháp vật. Chẳng lẽ là vị cao nhân nào cho?.

"Không thể trả lời." Âm thanh Mộc Lưu Nguyệt rất lạnh.

Tô Tình xưa nay đều xem thường Mộc Lưu Nguyệt, bất quá là một phế vật mà thôi, hơn nữa rất xấu xí, vậy mà chiếm đoạt vị trí thái tử phi lâu như vậy, điều này đối với nàng không công bằng?.

Hiện tại, Mộc Lưu Nguyệt bị từ hôn rồi, chỉ kém là nàng chưa trực tiếp vỗ tay bảo hay thôi! Từ dưới đất bò dậy lâu đi vết máu ở khóe miệng, ngữ khí u ám mà mở miệng.

"Xấu xí, thái tử điện hạ không cần ngươi nữa, cảm giác này không dễ chịu đi?"

Mộc Lưu Nguyệt giả vờ trầm tư, liếc mắt ngoài cửa sổ nhìn về phía chân trời mênh mông, thần sắc dịu dàng, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo như băng vạn năm " Giải trừ hôn ước, ta kỳ thực cầu còn không được?"