“Hứa ma ma, bây giờ hãy đưa phu nhân và Nhị tiểu thư tới Phật đường.
”Vẻ mặt của Hồ thi và Thẩm Thanh Nhu cứng đờ, bọn họ chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, không còn tư cách nuôi đích tử của Thẩm Hoài, còn trúng kế của Thẩm Thanh Hi, lại bị con tiện thiếp An di nương leo lên đầu, sao Hồ thị và Thẩm Thanh Thu không tức cho được? !Thấy hai người đứng đơ ra đó, Thẩm Hoài lạnh giọng quát: “Sao còn chưa cút?!”Một chữ “cút” này đã giẫm nát một chút thể diện còn sót lại của Hồ thị trước mặt mọi người, Thẩm Thanh Nhu đỏ mắt, nhìn Thẩm Hoài bằng vẻ mặt oan ức vô cùng, bước lên hành lễ một cái rồi kéo Hồ thị đi, Hồ thị cúi đầu, mặt trắng bệch, bị Thẩm Thanh Nhu kéo lảo đảo đi ra ngoài, Hứa ma ma thấy vậy liền thản nhiên mang người theo sau.
Thấy hai người này đã rời khỏi, lão phu nhân vừa liếc nhìn trầm hoài, man mát thanh cười một tiếng nói : " người đến, xin mời dương đại phu và Tĩnh Vân sư quá lại đây, lần này hảo hảo cho hoằng ca nhi nhìn.
"Thấy hai người đó đã đi khỏi, lão phu nhân cười nhạt nói: “Người đâu, đi mời Dương đại phu và Tĩnh Vân sư tháy đến đây, lần này phải xem thật kỹ cho Hoằng ca nhi.
Dương đại phu và Tĩnh Vân sư thái nhanh chóng được mời tới, Dương đại phu biết nguyên nhân gây ra bệnh của Thẩm Gia Hoằng, lập tức kê lại một phương thuốc , Thẩm Hoài phái người đi theo Dương đại phu đi lấy thuốc, Tĩnh Vân sư thái thì nói chuyện.
Dù biết tướng phủ mới trải qua một phen sóng gió, cũng không thấy phu nhân và Nhị tiểu thư trong phòng nhưng trên mặt Tĩnh Vân sư thái vẫn không vẻ khó xử gì, cũng khiến Tướng gia và lão phu nhân thấy dễ chịu hơn.
Lão phu nhân nói: “Lúc nãy sư thái còn chưa thấy rõ khuôn mặt của cháu gái ta, sao đã nói nàng có tướng mạo sang quý?”Tĩnh Vân sư tháu cười nói: “Lão phu nhân, bần ni nhìn người chính là nhìn số mệnh, nếu một chút đen xám đã che khuất được thì đã không gọi là mệnh__”Lão phu nhân lại vội hỏi: “Vậy cháu gái lớn của ta quý là quý thế nào?”Tĩnh Vân sư thái liền nhìn Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Hi đã thay váy áo, lộ ra cả khuôn mặt, khuôn mặt khí chất rực rỡ cao quý trời sinh, quan trọng hơn là sự kiên định và điềm tĩnh trong đôi mắt trong veo kia, vậy nên Tĩnh Vân sư thái luôn cảm thấy Thẩm Thanh Hi nhỏ tuổi đã có thứ phong thái của bậc bề trên.
Tĩnh Vân sư thái suy nghĩ một chút, nói: “Năm Đại tiểu thư mười ba tuổi, vì bệnh nặng mà vóc người gầy yếu, khuôn mặt cũng chưa nẩy nở cũng đã nhìn ra là không có vẻ phàm tục, lão phu nhân nhìn xem, dáng người Đại tiểu thư như cây trúc, phong thái đoan trang, trong diện mạo toát lên huệ chất lan tâm, xuất chúng hơn người, thậm chí lúc Đại tiểu thư giơ tay nhấc chân còn có khí chất khoan thai cao quý, Đại tiểu thư thật sự là người có phong thái quý tộc nhất mà bần ni từng gặp, Đại tiểu thư chỉ mới có mười ba tuổi, tương lai nhất định sẽ cao quý khôn tả!”Tình cảm cha con giữ Thẩm Hoài với Thẩm Thanh Hi nông cạn, hơn nữa Thẩm Thanh Hi có vài nét hao hao như Tống thị, nên ông ta chưa từng nhìn Thẩm Thanh Hi thật kỹ, bây giờ nghe Tĩnh Vân sư thái nói vậy, bỗng nhiên Thẩm Hoài cũng phát hiện trên người Thẩm Thanh Hi có loại khí chất đoan trang hòa nhã, phải biết Thẩm Thanh Hi lớn lên ở biệt trang Lạc Châu, biệt trang đó ở ngoại thành, không khác gì nơi thôn dã, Thẩm Thần Hi ở chỗ đó mà lại có loại khí chất nhường này, chắc chắn chỉ có thể là thiên phú!Trong lòng Thẩm Hoài chấn động, lẽ nào con gái lớn thật sự là cao quý khôn tả?!Tĩnh Vân sư thái vẫn tiếp tục ca người, lão phu nhân nghe thấy cười đến cong cả mắt, Thẩm Hoài cũng bắt đầu nghiêm túc đánh giá nàng, mà bản thân Thẩm Thanh Hi lại hơi rũ mắt, dáng vẻ cẩn trọng.
Nhưng trong lòng nàng lại đang cười khổ, quả thật kiếp trước lúc bước ra khỏi Lạc Châu, nàng là loại người mềm yếu ngây thơ, một “nhường” hay “nhịn” khiến bản thân phải khổ cả đời, còn nàng của bây giờ đã làm Hoàng hậu Đại Tề được sáu năm! Là nàng đã giúp Sở Kỳ khống chế triều đình, cùng là nàng thống nhất lục cung, cho dù là Thẩm Hoài, trong mắt nàng cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Thẩm Thanh Hi bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến nàng giận sôi máu!Nàng trở về lâu vậy rồi, bây giờ Sở Kỳ đang ở đâu?.