“Sau này tuy rằng Tướng gia cưới được tiên phu nhân, nhưng giữa Tướng gia và Nhị lão gia lại sinh ra hiềm khích.
Về sau Nhị lão gia không làm quan trong triều nữa mà xin ra ngoài cũng chỉ vì nguyên cớ này.
Một đời lão phu nhân chỉ có hai người con trai nhưng chỉ vì tiên phu nhân mà cãi nhau đến mức huynh đệ bất hòa.
Lão phu nhân cực kỳ hận tiên phu nhân, phu nhân của Tướng gia mất rồi thì có thể cưới lại một lần nữa, nhưng nếu tiên phu nhân còn sống thì Tướng gia và Nhị lão gia không thể hòa thuận lại nữa.
Vì vậy...!vì vậy lão phu nhân đã ra tay với tiên phu nhân...”Xuân Mai nói đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, Thẩm Thanh Hi nghi ngờ hỏi: “Nhưng sao ngươi lại biết những chuyện này?”Xuân Mai lau nước mắt: “Người có nhớ vị Hòa ma ma có kỹ thuật thêu thùa bất phàm bên người lão phu nhân không? Hai năm trước bà ấy đã bị bệnh qua đời rồi.
Năm đó, lúc nô tì nhập phủ liền đi theo Hòa ma ma học thêu thùa, cũng được coi là đệ tử nhập thất của Hòa ma ma.
Chính bà ấy đã nói cho nô tì nghe chuyện cũ năm đó...”Thẩm Thanh Hi vẫn còn một tia không xác định cuối cùng: “Lời ngươi nói là thật?”Xuân Mai lập tức đưa tay lên: “Nô tì xin thề, nếu những lời này là giả thì sẽ bị sét đánh chết!”Hai mắt Thẩm Thanh Hi rưng rưng nước mắt nhìn ra hoa viên ở xa, cả người giống như bị tin tức kia dọa đến nỗi choáng váng.
Vừa hồi phủ liền gặp kiếp nạn sinh tử, khó khăn lắm mới có thể sống sót nhưng người nàng tin tưởng nhất lại biến thành kẻ thù giết mẹ!Xuân Mai nhìn Thẩm Thanh Hi, đến nàng ta đều cảm thấy rằng nếu thật sự là như vậy, vậy thì Thẩm Thanh Hi thật sự quá thảm rồi.Thẩm Thanh Hi cắn răng, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Xuân Mai vội vàng đứng dậy đỡ lấy Thẩm Thanh Hi: “Đại tiểu thư, người nhất định phải giữ bí mật, nhất định không thể nói là nô tì nói...”Thẩm Thanh Hi gật đầu, cả người giống như chịu không nổi mà cong xuống: “Đỡ, đỡ ta trở về...”Xuân Mai đỡ Thẩm Thanh Hi dậy, ở chỗ Thẩm Thanh Hi không nhìn thấy, trong đôi mắt hồng hồng kia tràn đầy ý cười được như ý.
Phu nhân còn nói tiểu thư không đơn giản, chỗ nào không đơn giản chứ? Rõ ràng là một đứa ngốc nói cái gì tin cái đó mà!Xuân Mai vừa đỡ Thẩm Thanh Hi dời đi, Ngọc Trú và Hứa ma ma bước ra từ dưới mái hiên cách đó không xa.
Ngọc Trúc ôm ba xếp lụa cùng Hứa ma ma nhìn theo hướng Thẩm Thanh Hi.Hứa ma ma nghi ngờ hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Sao Xuân Mai lại vừa quỳ vừa chỉ lên trời xin thề?”Ngọc Trúc cũng không hiểu nói: “Chắc là đang cầu xin tiểu thư gì đó, thế nhưng thân thể tiểu thư không khỏe liền quay về rồi.”Hứa ma ma gật đầu, cười hỏi: “Hầu hạ ở Vi Lan Cư có tốt không?”“Tốt ạ, còn phải đa tạ lão phu nhân đã tìm cho Ngọc Trúc một chủ tử tốt như vậy.
Tính tình Đại tiểu thư dịu dàng, lương thiện, đối xử với mỗi nô tỳ đều cực kỳ tốt.
Hôm kia, Đại tiểu thư còn chia cho nô tỳ một chút bạc còn lại không nhiều, để nô tỳ mang về cho phụ mẫu chữa bệnh.”Hứa ma ma vừa nghe chợt cảm thấy vui mừng: “Lão phu nhân không nhìn nhầm người, ngươi cũng rất may mắn.
Trong phủ này, người có thể chiếu cố đến hoàn cảnh trong nhà của nô tỳ, cũng chỉ có lão phu nhân và Đại tiểu thư thôi.”Ngọc Trúc gật đầu, trước khi đi lại nói: “Còn phải nhờ người thay nô tỳ cảm tạ lão phu nhân mới phải.”Sau khi quay về, Hứa ma ma liền đem những lời này nói cho Giang thị, Giang thị nhìn chén ngọc đã trống rỗng trước mặt mình, ý cười ấm áp: “Tiểu nha đầu thông minh, lương thiện, thế nhưng lại thế đơn lực bạc.”Hứa ma ma châm chước nói: “Lẽ nào phu nhân...”Giang thị khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Nói cho cùng cũng không phải do Hồ thị sinh ra, đừng nói Hi nha đầu là do tiên phu nhân sinh ra, đến mấy đứa Dung nhi Hồ thị cũng có được mấy phần thật sự tốt với chúng nó?”Giang thị cười rồi thở dài nói: “Vì vậy bộ xương già ta đây, có thể bảo vệ nó liền tạm thời bảo vệ nó vậy.
Những chuyện ta có thể quản trong phủ này đã không còn nhiều nữa, nó cũng phải tự mình tranh giành mới tốt.”.