“Hi nhi à, con còn chưa biết, lễ mà Nhị thúc con sai người mang tới đã đến rồi.” Hồ thị nhiệt tình nói: “Nếu Nhị thúc con mà biết con đã hồi phủ, còn không biết sẽ vui mừng biết bao nhiêu...”Bức thư trong tay Giang thị chính là thư của Nhị lão gia Thẩm Dương gửi về.Thẩm Dương là con trai thứ của Giang thị, hiện nay đang nhậm chức Tri châu ở Hồ Châu.
Ông cùng với Nhị phu nhân, Trưởng tử của Thẩm phủ - Thẩm Gia Ngạn, Tứ tiểu thư Thẩm Thanh Vận đều sống ở phủ đệ Hồ Châu.
Bây giờ đã vào mùa hạ, thiếp thất gửi đến đặc sản trong mùa ở Hồ Châu.Lão phu nhân nghe vậy, cười nói: “Mau bưng Phi Tử Tiếu lên.”Trong lòng Thẩm Thanh Hi khẽ động, một trong những đặc sản của Hồ Châu là cây vải Phi Tử Tiếu nổi tiếng thiên hạ.
Nghe đồn có vị Quý phi tiền triều, vì muốn ăn vải Hồ Châu nên sai người trong cung giục ngựa chạy gấp tám trăm dặm để chuyển vải tươi đến.
Vải vừa về đến, vị Quý phi này lập tức lộ ra nụ cười.
Vì vậy mà vải Hồ Châu có tên là Phi Tử Tiếu.Chốc lát sau, Thu Dung đã bưng một đ ĩa Bạch Ngọc vào buồng sưởi.Bạch Ngọc trong sáng như trăng non, bên trong bày một chùm vải tươi mới căng mọng.
Vừa thấy vật ấy, Thẩm Thanh Dung lập tức đứng lên: “Nghe nói Phi Tử Tiếu này chính là cống phẩm, chỉ có đương kim Hoàng thượng mới được ăn.”Thẩm Thanh Nhu cười nói: “Nhất kỵ hồng trần Phi Tử Tiếu.
Phi Tử Tiếu này vốn là cống phẩm ra roi thúc ngựa đưa vào trong cung, chỉ có Hoàng thượng và các vị chủ tử mới có thể ăn được.
Bây giờ Nhị thúc dụng tâm lương khổ mới cho chúng ta có phúc phận bực này.”Thẩm Dương quanh năm làm quan bên ngoài, lão phu nhân có nhiều cưng chiều, ưu ái đối với ông.
Thẩm Thanh Nhu vừa nói như vậy, lão phu nhân liền hài lòng nở nụ cười: “Được rồi, mọi người đều nếm thử đi, rồi đưa cho lão gia một chút.”Thu Dung dựa theo thứ tự, bưng đ ĩa ngọc đến trước mặt Hồ thị trước, Hồ thị lấy hai trái xuống, Thu Dung liền đi đến trước mặt Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi là con trưởng vốn nên như vậy.
Thẩm Thanh Nhu nhìn thấy một màn đó, ánh mắt đột nhiên ác độc thêm một phần!Trước kia, sau Hồ thị liền đến ả ta.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Hi quay về, ả ta liền bị đè ép! Tiện nhân!Thấy Thẩm Thanh Hi lấy hai trái xuống bóc vỏ ra, Thẩm Thanh Nhu hít sâu, đè khí trong lòng xuống.Con trưởng thì làm sao? Cũng phải có mệnh hưởng mới được! Đ ĩa ngọc được bưng đến chỗ từng người, mọi người đều chỉ lấy hai trái.
Trước mặt mỗi người đều đặt một cái chén Bạch Ngọc nhỏ, chỉ có Thẩm Thanh Hi cẩn thận từng li từng tí lột vỏ trái vải xuống, sau đó tách hạt vải ra.Thẩm Thanh Dung thấy thế cười trào phúng: “Đại tỷ không nỡ ăn sao?”Lời vừa nói ra, mấy người khác đều bật cười.
Thẩm Thanh Hi ở biệt trang Lạc Châu nhiều năm như vậy, giống như một dã nha đầu nông thôn, vừa nhìn thấy cống phẩm này, không nỡ ăn cũng là chuyện quá bình thường!Vẻ mặt mọi người hiện ra vẻ giễu cợt, Thẩm Thanh Hi lại đứng dậy, bưng chén Bạch Ngọc đi đến trước mặt lão phu nhân.“Tổ mẫu, mời người ăn trước...”Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều cứng đờ.Trong phòng có nhiều người như vậy thế nhưng lại không có ai mời lão phu nhân ăn trước, càng không có người nào tự tay lột vỏ cho lão phu nhân ăn.
Duy nhất chỉ có Thẩm Thanh Hi không có bất cứ tham lam nào với cống phẩm mà chỉ có Hoàng thượng mới có thể ăn này, đem tất cả hai trái của mình cho lão phu nhân.Hồ thị nhíu mày, lập tức nhìn Thẩm Thanh Dung: “Dung nhi, Hi nhi sao có thể là người không phóng khoáng như vậy.
Hi nhi là người kính mến, hiếu thuận với lão phu nhân nhất.
Các con là muội muội đều phải học hỏi Hi nhi thật tốt mới phải.”Thẩm Thanh Dung giận dữ cắn răng, trên mặt lại chỉ có thể cung kính mà đồng ý.Giang thị nhìn hai tay Thẩm Thanh Hi đang bưng chén ngọc.
Trong chén ngọc, thịt vải mượt mà căng mọng, lóng lánh trong suốt, giống như đôi mắt không nhiễm bụi trần của Thẩm Thanh Hi.
Khóe môi Giang thị nâng lên: “Chia một nửa số Phi Tử Tiếu còn lại cho Đại tiểu thư, một nửa cho Tướng gia, lại lấy ba xếp gấm Tiêu Hồng Sa Hồ Châu đưa cho Đại tiểu thư.”.