Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 300: Quốc sư kinh ngạc (3)




Lê Mặc Ảnh không trả lời trực diện, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt phẫn nộ lẫn xấu hổ của thái tử.

“Hoàng huynh, năm đó huynh từng nói, đến phế vật cũng không bằng, sức lực đến con người cũng không bằng, dù có bị đánh chết cũng đáng đời! Đến hoàng thượng cũng sẽ không ra mặt cho ta mà! Ngươi không nhớ sao?”

Ánh mắt thái tử lóe lên sợ hãi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?” 

Thái tử vừa mở miệng, hai chiếc răng dính máu liền rơi ra, cả người bắt đầu run lên.

Lê Mặc Ảnh nhắc đến chuyện năm xưa, lại còn nói “phế vật có bị đánh chết cũng đáng” không lẽ, hắn thật sự định lấy mạng thái tử ngay tại đây?

“Giết ngươi còn làm bẩn tay bổn vương thêm!” 

Lê Mặc Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Bổn vương chỉ muốn cảnh cáo hoàng huynh, người của bổn vương, đừng ai nghĩ đến chuyện tranh giành! Cũng đừng ai muốn chạm đến một sợi lông tơ! Tất cả mọi người hãy nhớ lấy, lần sau nếu ai còn tái phạm, sẽ không được may mắn như hoàng huynh đâu!”

Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua ghế hoàng tử.

Tam hoàng tử sợ đến mức vội vã cúi đầu. 

Kỳ thực, sau khi Hoàng Nguyệt Ly thể hiện thiên phú, trong lòng bọn họ đã có tính toán, không biết đây có phải là cơ hội để phá bỏ hôn sự này, để thay thế thái tử!

Thậm chí vừa nãy sau khi nhìn thấy hậu quả của thái tử, trong lòng bọn họ còn âm thầm vui mừng, thầm nghĩ tên nhị ca đầu óc có vấn đề này, giờ vừa hay, Dự vương làm người xấu rồi, còn phá hoại hôn sự, người được lợi sẽ là bọn họ.

Nhưng bây giờ họ mới biết suy nghĩ trước đây của mình nực cười đến thế nào! 

Lại nghĩ đến những lời nói khinh thường trước đây nói với Lê Mặc Ảnh, tam hoàng tử không khống chế được cảm xúc mà run lên.

Lê Mặc Ảnh quay đầu nhìn về hướng hoàng thượng.

“Nếu phụ hoàng đã nói, phụ thân của Ly nhi sẽ gả nàng cho hoàng tử có thực lực mạnh nhất, hôn sự của nhi thần và Ly nhi nếu không có ai dị nghị, vậy chuyện này nhờ phụ hoàng đứng ra làm chủ hôn cho nhi thần!” 

Nói xong hắn cũng không chờ hoàng thượng đồng ý, trực tiếp kéo bờ eo mảnh khảnh của Hoàng Nguyệt Ly, đưa nàng ra khỏi Từ Ninh cung.

Kim Vũ vệ ở cửa ai cũng cúi đầu, không dám động đậy, mãi đến khi hai người rời đi, mới dám lau giọt mồ hôi lạnh ở thái dương.

Hoàng đế lặng lẽ nhìn bóng lưng Lê Mặc Ảnh, rồi lại nhìn thái tử, giống như đây là lần đầu biết đến hai đứa con trai này. 

Hoàng hậu ôm lấy thái tử, khóc lớn lên.

Lê Mặc Ảnh đưa Hoàng Nguyệt Ly ra khỏi cung.

Hoàng Nguyệt Ly không hề muốn rời đi cùng hắn, chân vẫn dậm dậm, lề mề không muốn đi, dù cho hắn ôm gọn lấy vòng eo, vẫn ra sức chống cự. 

Lê Mặc Ảnh không nỡ làm đau nàng, lại không đủ kiên nhẫn để nàng làm loạn như thế, khom lưng xuống một tay ôm lấy khuỷu tay Hoàng Nguyệt Ly, một tay ôm eo nàng, bế bổng nàng lên.

“Ưm ưm!”

Thả ta ra! 

Hoàng Nguyệt Ly sống chết kêu gào, lại không ngăn nổi sức của hắn, chỉ có thể đạp nhẹ đôi chân nhỏ chống lại.

Lê Mặc Ảnh càng ôm chặt hơn, nhìn ánh mắt như muốn giết người của nàng, nhẹ nhàng đặt lên má nàng một nụ hôn, lúc này mới khẽ cười một tiếng, ôm nàng bước nhanh về phía cửa cung.

Xe ngựa màu đen đã đợi ngoài cửa từ lâu. 

Lê Mặc Ảnh đặt nàng vào trong xe, lúc này mới giải huyệt cho nàng.

Hoàng Nguyệt Ly lại lập tức kêu la: “Lê Mặc Ảnh, ngươi muốn chết à! Ngươi đang làm gì vậy? Sao lại biến chúng ta thành kiểu quan hệ đó hả? Sao nhất quyết đòi đính hôn với ta? Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”