Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 164: Hắn thật sự dám




Edit & Dịch: Emily Ton.

Hơn nữa, hiện tại trong căn phòng này còn tràn ngập một mùi máu tươi, tiếng Kim Vũ Vệ bị thương vẫn đang rên rỉ đứt quãng gần như có thể nghe thấy, càng đừng nói tới những cấm vệ quân đều đang quỳ giống như tượng đá!

Dưới không khí này, hắn thật sự muốn tiếp tục hôn?

Nhưng mà, sự thật chứng minh, hắn thật sự dám!

Nam nhân siết chặt vòng eo nàng, ngăn lại hết thảy giãy giụa và phản kháng của nàng, tùy ý hôn lên môi nàng.

Thậm chí, khi môi lưỡi đan xen bên trong, còn mang theo một loại ý vị trừng phạt, nam nhân tiếp tục khẽ cắn đầu lưỡi nàng. Ngay nháy mắt khi nàng ăn đau, bắt đầu liếm môi nàng trấn an, lặp đi lặp lại.

Hoàng Nguyệt Ly bị hắn hôn đến nỗi thiếu chút nữa tắt thở, trong đầu thật ra vẫn còn có chút thần chí, biết mình nên hẳn là ném hắn ra không chút lưu tình!

Không có kết quả! Thực lực của nàng không bằng người......

Đúng ngay lúc này, cửa cung truyền đến một tiếng thét lớn.

"Người đâu? Vì sao không có người nào trong Minh Hoa Cung?"

"Không phải đã phái tiểu đội thứ ba tới điều tra sao? Đều chạy đến nơi nào câu cá hay sao?"

"Tiểu đội đội trưởng đội thứ ba nhanh chóng dẫn người ra đây gặp thống lĩnh!"

Nghe thấy giọng nói, Hoàng Nguyệt Ly dùng sức chống đẩy hắn.

"Ưm ưm...... ưm!"

Buông ta ra, ngươi là sắc heo tùy tiện động dục!

Nam nhân vẫn không coi ai ra gì, tiếp tục hôn môi nàng.

Những Kim Vũ Vệ đang quỳ gối nơi cửa đều run rẩy, cho dù trong lòng muốn cầu cứu thống lĩnh, nhưng dưới tình huống như bây giờ, ai cũng không dám nhúc nhích một chút.

Nếu không, chỉ sợ thống lĩnh còn chưa nghe được tiếng bọn họ, bọn họ đã bị một chiêu hạ gục ngay trong nháy mắt!

Đội trưởng tiểu đội mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hiện tại khả năng bảo toàng mạng sống duy nhất chính là, hy vọng thống lĩnh sau khi không thấy người, sẽ phái người khác tiến vào tìm bọn họ. Nói cách khác...... hôm nay bọn họ phỏng chừng đều phải chết ở trong tay ma đầu này!

Bất quá, ngay cả khi bọn họ có thể được cứu, chuyện xảy ra hôm nay như vậy, dù cho kết quả cuối cùng là gì, khẳng định hắn sẽ phải chịu trách nhiệm hết. Tóm lại, thật sự rất xúi quẩy.

May mắn thay, sự cầu nguyện của nhóm Kim Vũ Vệ dường như đã có tác dụng.

Tại cửu cung, thống lĩnh Kim Vũ Vệ không nghe thấy hồi âm, nhăn mày lại.

"Chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều ở đâu? Đi đi, vài người hãy nhìn xem những người trong tiểu đội thứ ba đến tột cùng đang làm quái quỷ gì!"

Năm tên Kim Vũ Vệ lĩnh mệnh tiến vào Minh Hoa Cung.

Thống lĩnh đầy mặt âm trầm chờ đợi, theo thời gian trôi qua, lửa giận trong lòng càng ngày càng tăng!

Hôm nay thật sự là gặp quỷ, bảo khố hoàng gia từ trước đến nay đều luôn được phòng thủ kiên cố, cư nhiên bị đạo tặc thâm nhập!

Hơn nữa đạo tặc kia thật sự quá giảo hoạt, ngay cả quốc sư tự mình ra tay, cũng không thể bắt được hắn, còn khiến hắn lẻn vào trong hoàng cung!

Quốc sư đã ra nghiêm lệnh, Kim Vũ Vệ cần phải phối hợp để điều tra, cần phải bắt bằng được tên tiểu tặc to gan lớn mật, nghiền xương thành tro!

Thống lĩnh vốn dĩ cảm thấy đây cũng không phải là đại sự gì, người ở trong hoàng cung, sao có thể không tìm thấy được?

Tuy nhiên, Kim Vũ Vệ đã lục soát tất cả cung thất, kết quả vẫn không tìm thấy người! Thay vào đó, lại bắt được không ít tình nhân lén lút gặp nhau ở trong cung, sự tình gà trộm chó cắp.

Nếu tiếp tục như vậy, làm thế nào giải thích với quốc sư!

Tiểu đội thứ ba còn tốt hơn nữa, dám không nghe mệnh lệnh của hắn, không biết đã chạy đến nơi nào câu cá!

Đợi khi tìm được những thằng nhãi ranh này, nhất định phải xử trí bọn họ theo quân pháp, răn đe cảnh cáo!

Thống lĩnh tâm phiền ý loạn bước đi, đợi ở cửa một hồi lâu, nhưng phát hiện sự tình dường như có chút không thích hợp.

Vừa rồi năm thân tín mà hắn phái đi vào cũng không thấy bóng người. Hơn nữa, Minh Hoa Cung rất im ắng, không hề có một chút âm thanh, tựa hồ đây chỉ là một buổi đêm bình thường yên tĩnh.