Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 141: Táng gia bại sản




Edit & Dịch: Emily Ton.

Thái tử tranh chấp cùng với Thiên Trân Các, thật ra chưa nói tới ai đúng ai sai, chỉ có ai mạnh ai yếu.

Nếu như Thái tử cường thế, vậy lần này Thiên Trân Các đành phải thừa nhận thất bại, chẳng những bị cướp bảo vật mà còn bị làm tiền, cũng không thể có bất luận biện pháp nào.

Nhưng hiện tại tình huống ngược lại, thực lực Thiên Trân Các càng cường đại, vậy Thái tử cũng không thể tránh khỏi bị tổn thất.

Trong lòng Thái tử vô cùng nghẹn khuất, nhưng đối mặt với thế lực cường đại như thế, hắn ngoại trừ cúi đầu, không có con đường thứ hai để đi.

Với thực lực chủ nhân Thiên Trân Các, muốn tiêu diệt Nam Việt Quốc, bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Chưa tính hắn bị người nhục nhã, nếu như liên lụy đến toàn bộ hoàng thất, chỉ sợ hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Nam Việt Quốc!

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, chủ nhân Thiên Trân Các sẽ giơ cao đánh khẽ, thủ đoạn không quá mức tàn nhẫn.

Mặc Tứ trầm giọng nói: "Chủ nhân nhà ta sai ta tiện thể nhắn tới Thái tử, từ khi hắn tiếp nhận Thiên Trân Các tới nay, chưa từng đụng tới người nào nháo sự, Thái tử là kẻ thứ nhất! Nếu như chuyện này cứ tính như thế, chỉ sợ sau này chúng ta không thể nào kinh doanh! Tuy nhiên, nể mặt mũi hoàng đế Nam Việt Quốc, chỉ cần Thái Tử điện hạ chịu đền tiền, cũng có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hoá không."

"Vâng vâng vâng," Thái tử vội vàng không ngừng gật đầu, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hỏi, "Đây là đương nhiên, đương nhiên, xin hỏi phải bồi thường bao nhiêu?"

"Một ngàn vạn lượng!"

Thái tử hộc ra một hơi thật dài, cảm thấy một cục đá lớn rơi xuống trong tim.

Một ngàn vạn lượng...... Tuy rằng là công phu sư tử ngoạm, nhưng vẫn nằm ở trong phạm vi hắn có thể chấp nhận......

Nếu bạc này có thể dẹp sạch chuyện này, cũng coi như đáng giá......

"...... Vàng!" Mặc Tứ hờ hững mở miệng bổ sung.

"Cái gì?"

Thái tử trừng lớn mắt.

Mặc Tứ nói giọng lạnh lùng: "Một ngàn vạn lượng vàng! Trong vòng 10 ngày, đưa đến Thiên Trân Các, nếu như thiếu một vài lượng, đừng trách gia chủ ta không khách khí!"

"Một...... Một ngàn vạn lượng...... Vàng?" Giọng nói của Thái tử đã bắt đầu run rẩy!

"Các hạ, không phải ta không muốn bồi thường tổn thất cho các chủ, nhưng...... một ngàn vạn lượng vàng...... có phải hơi...... hơi quá nhiều hay không? Ta thật sự lấy không ra nhiều......"

Mặc Tứ không có biểu tình, nói: "Thái Tử điện hạ, thỉnh ngươi đừng hiểu lầm, hiện tại ngươi không muốn sự tình nháo lớn, ngươi có nhiều tiền như vậy hay không, không thuộc phạm vi suy xét của chủ nhân. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, tuân thủ các yêu cầu của chủ nhân, lặng lẽ tiền trả, hoặc...... chấp nhận lửa giận của chủ nhân......"

Thái tử giật mình, rùng mình một cái, không dám cãi thêm.

"Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ tận khả năng để làm."

Thái tử thật sự khóc không ra nước mắt.

So với tiền tài như vật ngoài thân, đương nhiên chính là tính mạng hắn, cùng với vận mệnh của Nam Việt Quốc càng thêm quan trọng gấp trăm lần, hắn không phải là người không hiểu rõ nó!

Tuy nhiên, số tiền này rốt cuộc nên lấy từ nơi nào? Bản thân hắn khẳng định không có nhiều như thế. Nếu hắn muốn trả nợ này chỉ có thể sử dụng ngân lượng quốc khố, chỉ sợ phải lấy ra toàn bộ thu nhập từ thuế gần hai năm nay của Nam Việt Quốc, mới có thể lấp đầy lỗ thủng này!

Nhưng đến lúc đó, hắn phải làm thế nào giải thích với phụ hoàng, làm thế nào nói cho phụ hoàng biết, chính hắn đã chọc tới một sự tồn tại cường đại khủng bố như thế!

Nếu chuyện này truyền tới lỗ tai phụ hoàng, chỉ sợ vị trí Thái tử của hắn, sẽ bị lung lay!

Mặc Tứ nói giọng lạnh lùng: "Nếu minh bạch, vậy thỉnh Thái Tử điện hạ rời đi đi!"

Dưới chân Thái tử vẫn không thể di chuyển, hắn do dự một lát, ánh mắt lướt qua Mặc Tứ, sau đó dừng ở trên mấy cái rương gỗ đỏ sau lưng hắn.

Trong những cái rương đó, chứa bộ huyền giáp trang phục của hắn.