Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 112: Vật nhỏ có khuôn mặt thật mềm




Dựa theo quy tắc bán đấu giá, Hoàng Nguyệt Ly đương nhiên có quyền không buông tay, chỉ cần nàng không buông tay, bán đấu giá sẽ không được tính là đã kết thúc!

Tuy nhiên, hiện tại chủ nhân của đan dược đã được xác định, tăng giá còn có ý nghĩa gì nữa? Điều này thuần túy chỉ là vì muốn chỉnh nàng ta!

Bạch Nhược Kỳ gần như ngất ngay tại hiện trường!

Nếu như Hoàng Nguyệt Ly thật sự tiếp tục tăng giá, nàng ta căn bản không có quyền từ bỏ, chỉ có thể tiếp tục cùng nhau đi theo, mà căn bản là nàng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, ngay cả mười ba vạn nàng ta còn chưa trả nổi!

Trong khi thẻ đen của Hoàng Nguyệt Ly, lại có hai mươi vạn lượng, nàng ấy hoàn toàn có thể nâng giá lên đến hai mươi vạn!

Cả người Bạch Nhược Kỳ đều lung lay sắp đổ.

Đúng lúc này, Thái tử cắn răng mở miệng: "Bạch Nhược Ly! Kỳ nhi tốt xấu vẫn là đường tỷ ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Thái tử sẽ xuất đầu vì Bạch Nhược Kỳ.

"Thái Tử điện hạ, ngươi có ý gì? Đang muốn nói giúp Nhị tỷ sao? Không biết ngươi có thân phận là gì, muốn xuất đầu thay nàng ấy?"

"Ta chỉ là không thể tiếp tục nhìn xem nữa!" Thái tử nói giọng âm trầm: "Bạch Nhược Ly, ngươi đã có tất cả lợi thế, hiện tại còn muốn tăng giá, ngươi đây là đang muốn bức đường tỷ ngươi đi tới tử lộ hay sao? Đều là đường tỷ muội, ngươi nói mấy câu đã lừa nàng ấy mất hơn mười vạn lượng bạc, hiện tại vẫn còn không muốn buông tha? Không màng đến một chút thân tình thủ túc?"

Hoàng Nguyệt Ly nói giọng lạnh xuống, "Lời này của Thái Tử điện rất có ý tứ! Rõ ràng là Nhị tỷ đã không màng tới thân tình thủ túc trước, muốn vu cáo ta, hiện tại bị tổn thất thảm trọng, đó chẳng qua chỉ là gieo gió gặt bão! Điện hạ thân là trữ quân một nước, nói chuyện vẫn nên phải có chứng cứ. Hôm nay quý tộc từ các nước tới tham gia hội bán đấu giá cũng không ít, ngươi nói mà không suy nghĩ như vậy, đổi trắng thay đen, sẽ khiến Nam Việt Quốc chúng ta trở thành trò cười của mọi người!"

"Ngươi!"

Thái tử vốn định nói để giúp đỡ Bạch Nhược Kỳ một chút, nhưng căn bản không thể nói lại Hoàng Nguyệt Ly.

Trong Nam Việt Quốc, từ trước đến nay hắn đều luôn nhất ngôn cửu đỉnh*, nhưng ngày hôm nay hắn lại bị Hoàng Nguyệt Ly nhiều lần làm cho nghẹn đến nỗi nói không nên lời! Tư vị này, thật sự khiến hắn vô cùng buồn bực!

* Nhất ngôn, cửu đỉnh = một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. (St)

Hắn còn chưa kịp phản bác, bỗng nhiên, Hoàng Nguyệt Ly lại chuyển chuyện.

"Bất quá, ta cũng không phải là người coi thường tình cảm, tuy rằng Nhị tỷ có ý định muốn làm hại ta, nhưng ta vẫn sẽ mở mặt lưới ra. Vì thế, ta tự nguyện từ bỏ quyền lợi tăng giá, bình đan dược này, sẽ nhường cho Nhị tỷ với giá mười ba vạn một ngàn lượng!"

Bạch Nhược Kỳ thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi.

Nàng ấy đã lừa mình nhiều tiền như vậy, kết quả còn nói là "Nhường"!

Nàng ấy chỉ đơn giản là không tiếp tục tăng giá mà thôi, nhưng lại hành động như thể đang ban cho mình một tình người lớn lao!

Trên thực tế, Hoàng Nguyệt Ly đúng thật là cảm thấy hôm nay mình đã nhượng bộ rất lớn.

Nàng ngồi ở trong phòng, dùng tay chống cằm, lắc đầu tiếc hận không thôi.

Ài, tiền a, cứ bay đi như vậy! Bảy vạn lượng nha!

Nam nhân nhìn thấy nàng phồng mặt lên, lại còn đang thất thần, lập tức nhân cơ hội nhéo lên má nàng.

Hoàng Nguyệt Ly nhất thời không phòng bị, vừa vặn bị hắn nhéo, nhanh chóng đập lên tay hắn một cái.

"Ngươi đang làm gì vậy? Có phải thiếu đánh hay không?"

Nam nhân bị nàng đánh, căn bản cũng không tức giận, trong lòng còn đang nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Khuôn mặt của vật nhỏ này cũng thật là mềm, giống như đậu hủ, hơn nữa nhéo lên có cảm xúc rất tốt, thật sự là muốn nắn thêm vài cái. Nếu có thể cắn một ngụm, thì càng tốt hơn......

Hắn đang suy nghĩ bậy bạ, thiếu chút nữa là không kiềm chế được nước miếng chảy xuống.

Hoàng Nguyệt Ly quét mắt liếc hắn một cái, phát hiện biểu tình nhộn nhạo của hắn, vừa nhìn thấy hắn đang có chút động sắc trong não, liền tức giận sôi máu!

Biến thái chết tiệt! Không biết xấu hổ!

Nàng hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều quay đầu đi.