Lật tung toàn bộ thành phố Giang “Ô?” Mạnh Quán nhíu mày, trong đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng.
Nguyễn Thấm cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích: “Là thật mà! Các cô có biết trước đây Đường Ân là người như thế nào không? Anh ta nghèo khổ đến mức cơm cũng chẳng có mà ăn, lại cứ muốn giả vờ làm người giàu có, cô nói xem có buồn cười không? Lần trước ăn cơm ở phường Lan Quế, không biết anh ta dùng thủ đoạn gì, đuổi hết những người làm anlita ngứa mắt đỉ, làm hại người ta không được ăn cơm, ngay cả một chút đạo đức cũng không có!” Kỷ Du Du nghe mấy câu này cũng hơi tức giận, cô nghĩ Đường Ân sẽ không làm như vậy nên nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình theo bản năng, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Tôi thật sự hiểu rõ người này! Cô có biết khi tôi và anh ta mới quen nhau không? Tôi thấy anh ta không biết thuê được một đội xe ở đâu ra, cố tình bỏ anh †a gần hồ Nguyệt Nha, giả vờ như có rất nhiều tiền, thật ra chỉ vì cố tình tiếp cận tôi mà thôi!” Nguyễn Thấm vừa nói còn vừa miêu tả lại một cách sống động: “Ngày sinh nhật tôi, anh ta chẳng có tiền mua quà cho tôi, còn nói mình đã tốn rất nhiều thời gian gấp được một nghìn con hạc giấy, đưa đến trước mặt tôi! Hơn nữa đến ngày lễ phụ nữ, đến nhà hàng rửa bát cũng phải mua cho tôi một sợi dây chuyền, thật ra tôi hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ kia, chẳng qua cảm thấy rất có thể Đường Ân đang giả vờ, không có tiền mà còn vung tiền như rác, khiến cho người ta cảm thấy anh ta có tiền, nhưng loại người này là kẻ không đáng tin nhất…” Mạnh Quán thờ ơ ngẩng đầu lên: “Làm sao cô biết anh ấy không có tiền?” Nguyễn Thấm sửng sốt một lúc, khéo léo cười: “Mạnh Quán, tôi biết anh ta nhặt được ví tiền của cô, cô biết ơn anh ta, nhưng lòng biết ơn này lại không phải sự thật… Tôi cảm thấy chưa chắc đã là anh ta nhặt được ví tiền kia, chỉ sợ là cố tình ăn trộm của cô, sau đó để cho cô mang ơn anh ta…| “Ví tiền?” Sắc mặt Mạnh Quán lạnh lẽo.
“Đúng vậy, nếu không làm sao cô quen biết anh ta được? Không phải vì anh ta nhặt được ví tiền của cô sao?” Nguyễn ‘Thấm ngơ ngác nhìn Mạnh Quán.
Sắc mặt Mạnh Quán không tốt, vươn tay cầm ly cafe, sắc mặt đã cực kỳ lạnh lẽo.
Chẳng qua được gia đình giáo dục cẩn thận, không để cô nổi giận ngay tại chỗ.
“Đường Ân… Đường Ân không phải là người như vậy…” Kỷ Du Du nhẹ giọng mở miệng, đây là lần đầu tiên cô phản bác lại.
Nguyễn Thấm sửng sốt một lát, khi đối mặt với Kỷ Du Du, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Kỷ Du Du, cô thật sự ngốc quá, cô không biết người này rốt cuộc buồn nôn đến mức nào đâu, cô ở cạnh anh ta…
“Tôi không có…” Kỷ Du Du nhẹ nhàng lắc đầu.
“Còn nói không có sao?” Nguyễn Thấm cảm thán, khi nhìn Kỷ Du Du, bộ dạng như không có thuốc nào cứu được: “Tôi thật sự không biết anh ta đã làm cái gì, mà cô lại bằng lòng ở bên cạnh anh ta như vậy! Cô có biết bộ dạng ngu ngốc của cô bây giờ gần như giống hệt với tôi lúc ban đầu không? May mà tôi phát hiện ra bộ mặt giả dối của anh ta nên mới theo anh Trương, nếu không cũng không biết sẽ bị lừa gạt đến bao giờ…” “Tôi…’ Kỷ Du Du muốn giải thích gì đó.
Mạnh Quán giữ cổ tay cô lại: “Không cần giải thích gì cả, có một số người ngu xuẩn, bản thân mình từ đầu đến cuối đều không ý thức được, bất kể chúng ta có nói thế nào, cô ta cũng sẽ không tin đâu!” Kỷ Du Du ngơ ngác ngẩng đầu, hơi hé môi nhưng không biết nên nói gì.
Sắc mặt Nguyễn Thấm trăng nhọt, nụ cười trên mặt hơi đơ ra, biết rõ Mạnh Quán đang nói cô ta nhưng cô ta lại không để ý chút nào, bởi vì trong lòng cô ta, hai người kia hoặc là đầu óc không tốt, hoặc là ngu hết thuốc chữa rồi.
Úuu..
Lúc này, điện thoại của Kỷ Du Du lại đổ chuông.
Kỷ Du Du rút tay lại không muốn nghe, Nguyễn Thấm bên cạnh nhìn thấy, vội vàng cười nói: “Không cần nghe máy, nghe lời tôi đi, cô vẫn nên tách xa người kia càng sớm càng tốt đi, nếu không người chịu thiệt thòi vẫn là bản thân cô thôi!” Mạnh Quán liếc mắt nhìn Nguyễn Thấm, cười một tiếng, nói với Kỷ Du Du: “Nếu cô không nghe máy, Đường Ân có thể sẽ lật tung toàn bộ thành phố Giang lên để tìm cô đấy…” “Lật tung toàn bộ thành phố Giang sao?” Kỷ Du Du giống như nghe thấy chuyện cười nào đó, sắc mặt có chút khoa trương: “Làm sao Đường Ân có thể có bản lĩnh đó được?” Mạnh Quán nhìn cô ta một cái, sắc mặt có chút lạnh lão.
Lúc này, chuông điện thoại dừng lại, đài phát thanh trong quán cafe lại đột nhiên vang lên đúng lúc này.
“Thưa các ông các bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Thông báo tìm người, xin mọi người chú ý nghe thật kỹ… Anh Đường đang tìm kiếm cô Kỷ Du Du, nếu có ai gặp được cô Kỷ Du Du, xin hãy lập tức liên hệ với anh Đường, anh Đường sẽ trao thưởng một triệu…” Toàn bộ quán cafe giống như yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó là âm thanh xì xào vang lên.
Ai vậy? Trao thưởng một triệu luôn kìa? Kỷ Du Du này là ai vậy? Anh Đường là ai? Nguyễn Thấm nghe thấy tiếng, lập tức ngẩn ra, sắc mặt liên tục thay đổi.
Trao thưởng một triệu sao? Làm sao thế được? Anh Đường này không phải là Đường Ân đấy chứ? Không thể nào, Đường Ân nào có một triệu chứ? Vì muốn tìm người mà trao thưởng đến một triệu sao? “Đây là đài phát thanh đô thị thành phố Giang, hiện đang phát thông báo tìm người… Anh Đường đang tìm kiếm cô Kỷ Du Du… Trao thưởng một triệu…” “Đây là đài truyền hình đô thị thành phố Giang… Anh Đường Ân…” “Đây là..* Tít tít tít…
Nguyễn Thấm kinh ngạc, nhưng đột nhiên đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Nguyễn Thấm vội vàng cầm lên.
Trên đó là một tin nhắn, liên quan đến anh Đường tìm kiếm cô Kỷ Du Du… Chỉ một lát, thế mà anh Đường kia đã tăng giá lên hai triệu rồi! Bất kể là ai, chỉ cần tìm được Kỷ Du Du là có thể nhận được tiền thưởng hai triệu! Nhanh quá rồi đấy? Gần như mọi người trong quán cafe đều cầm điện thoại di động lên, bởi vì lúc này, bọn họ cũng đều nhận được một tin nhắn như vậy.
Tìm kiếm Kỷ Du Du! Kỷ Du Du đọc tin nhắn trên điện thoại di động, không dám tin.
“Sao hả? Tôi không lừa cô chứ?” Mạnh Quán nở nụ cười, trong nụ cười có chút hâm mộ.
Kỷ Du Du cúi đầu, sắc mặt lập tức đỏ bừng, không biết đang nói cái gì.
“Mau nhìn ra ngoài đi…” Trong quán cafe không biết ai nói một câu, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Kỷ Du Du cũng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, há hốc miệng.
Tất cả biển quảng cáo bên ngoài đều đã đổi thành hình ảnh của cô, trên đó viết tìm kiếm Kỷ Du Du! Không chỉ như vậy, một số xe taxi đi qua đi lại, cũng dùng phương thức scroll, hiện dòng chữ tìm kiếm Kỷ Du Du.
Nguyễn Thấm nhìn cảnh tượng này, trong đầu âm một tiếng, há miệng ra nhìn, cô ta không thể tin nổi cảnh tượng này là do Đường Ân làm ra.
Nếu không phải là Đường Ân, vậy tại sao phải tìm Kỷ Du Du? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Lúc này, trên không trung bên ngoài cửa sổ, có mấy chiếc máy bay không người lái bay lên trời, bên trên tỏa ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, ánh đèn cũng viết tìm kiếm Kỷ Du Du.
Bên dưới những dòng chữ sáng đèn này còn có một ảnh chụp Kỷ Du Du hơi mờ mờ.
Mấy nghìn chiếc máy bay không người lái quanh quẩn trên bầu trời thành phố Giang, người của thành phố Giang chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tấm ảnh chụp khổng lồ.
Giờ phút này, thật sự đã khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.
Toàn bộ thành phố Giang như sôi trào lên trong nháy mắt.
Rốt cuộc thì Kỷ Du Du là ai? Anh Đường kia là ai? Làm hoành tráng đến thế này chỉ để tìm một người? Sắc mặt Kỷ Du Du hơi trắng bệch, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, sao Đường Ân lại có thể làm như vậy chứ? Mạnh Quán ở bên cạnh cười nhìn Kỷ Du Du, không biết nên nói gì.
Trong số ba người, chỉ có Nguyễn Thấm là hơi giật giật môi.
“Không thể nào… Đây tuyệt đối không thể nào… Đây không phải sự thật… Làm sao Đường Ân có thể có tiền như vậy được? Nếu muốn làm đến mức này, thì sẽ phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Đây tuyệt đối không phải là Đường Ân!” Lúc này, ngoài cửa có một hàng xe thật dài lái đến, một chiếc xe Roll-Royce sang trọng kiểu dài dừng trước cửa quán cafe.
Mười mấy vệ sĩ đứng thẳng hai bên, sau đó có người tiến lên nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đường Ân bước từ trong xe ra.